“Nhìn tuyến đường của nữ tử này chính là theo dõi Hóa Cốt Huyết Diễm... Xem ra nàng quả nhiên theo dõi dấu vết của lửa này.”
Trước đó, Phương Tịch thả Thiết Dực Ưng ra là muốn phải kiểm tra.
Dù sao hắn luôn làm việc cẩn thận, cơ bản không thể bị người khác theo dõi. Mà khi hắn phát hiện có người theo dõi, còn là thiếu nữ này, hắn lập tức nghi ngờ Hóa Cốt Huyết Diễm.
Bây giờ chứng minh quả nhiên là thế!
“Nữ tử này cũng thật xảo trái. Lúc trước giao dịch ở trong thành không lừa già trẻ, sợ rằng sớm đã có dự định. Nếu người tới có thực lực cao cường, nàng lại nghiêm túc giao dịch. Nếu thực lực người tới hơi yếu, sẽ giết người đoạt bảo à?”
“Nàng nghe được tin tức về Thiên Khôi Chân Quân, tất nhiên biết được ta có hai khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm cộng thêm nhiều khôi lỗi Kết Đan, là loại rất khó đối phó trong các tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Vì sao nàng còn dám xuống tay với ta?”
“Ừ... Không đúng, còn có một người nữa?”
Thần thức của Phương Tịch đảo qua, cảm nhận được pháp lực của một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ được che giấu, thậm chí thuật che giấu còn khá cao minh, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ hiểu rõ.
Hắn thao túng khôi lỗi Thiết Dực Ưng nhanh chóng quay đầu, không tiến còn lùi. Không lâu sau, nó đã xuất hiện ở trong tầm mắt của thiếu nữ.
- Ngươi là... Không đúng, là khôi lỗi!
Con ngươi của thiếu nữ áo bào màu đỏ co lại.
Mà lúc này, Phương Tịch nhanh nhẹn hiện ra ở sau lưng của nữ tử này, giơ tay thả ra khôi lỗi đầu chim ưng thân người cũng rất nhiều khôi lỗi Kết Đan, mơ hồ bao vây nữ tử này:
- Đạo hữu khó tránh khỏi quá không giữ chữ tín đấy... Chẳng qua bản tọa càng tò mò hơn, ngươi là làm sao theo dõi Hóa Cốt Huyết Diễm?
- Ha ha... Quả nhiên không thể xem nhẹ bất kỳ một vị Nguyên Anh nào.
Thiếu nữ thản nhiên cười trả lời:
- Tiểu nữ tử có thể theo dõi lửa này, dĩ nhiên là vì lửa này là do tiểu nữ tử đích thân nâng cao ra, thậm chí còn cắt nhỏ một nửa, luyện hóa thành linh hỏa bản mệnh... tất nhiên có thể cảm ứng được mồi lửa đồng nguyên.
Nàng nhìn như ăn ngay nói thật, trên thực tế lại đang yểm hộ cho vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nào nấp ở trong bóng tối.
Đối phương đang thi triển một loại thần thông che giấu cực kỳ cao minh không ngừng tới gần, pháp lực trên thân ngưng tụ, chuẩn bị phát ra một đòn kinh thiên!
- Quả nhiên, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn... Người xưa không lừa ra!
Phương Tịch bỗng nhiên thở dài một tiếng, tiếp theo giơ tay lên.
Vèo vèo vèo!
Từng bóng dáng khôi lỗi hiện ra!
Trong đó vừa vặn có một con Yêu Ngưu có hình trăng tròn giữa trán và một con Thiên Phượng năm màu cực lớn!
Hai người này đều tản ra khí tức cấp bốn trung phẩm, bao vây xung quanh thiếu nữ.
Tiếp theo, một bóng người màu xanh khác lại lặng lẽ đi tới chỗ hư không nào đó, năm ngón tay khép lại, biến thành một quyền đánh xuống.
Kỳ lạ là ở trên nắm đấm của hắn có từng ánh sáng màu bạc lập lòe, không ngờ giống như mở ra khe nứt hư không vậy!
Phụt!
Dưới một quyền này, trong hư không hiện ra một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
Tu sĩ này có dáng vẻ trung niên, lông mày và tóc đều có màu đỏ rực, trên gương mặt còn đầy vẻ hung ác.
Nhìn thấy mình bị bóng người màu xanh này kéo ra, trong mắt hắn cực kỳ khủng hoảng:
- Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ... thần thông hư không?
Hắn kêu lên một tiếng quái dị, mở miệng phun ra một ma diễm đỏ ngầu. Ma diễm kia rơi vào trên thân bóng người màu xanh, lại bị một màn ánh sáng màu bạc ngăn cản.
Ngọn lửa thiêu đốt lại giống như cháy ở chỗ trống, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng không tăng thêm.
Bóng người kia vẫn lao tới không giảm, một quyền đánh mạnh xuống!
Nguyên Anh tóc đỏ bất đắc dĩ, chỉ có thể lại há miệng phun ra một tấm lá chắn màu đen.
Tấm lá chắn này có kiểu dáng cổ xưa, mặt ngoài khắc hoa văn phức tạp kèm theo một vài phong cách cổ.
Tấm lá chắn lập tức lớn lên, một hào quang tối đen hiện ra, bọc lấy hắn.
Ầm!
Nắm đấm của Thanh trưởng lão nện lên trên tấm lá chắn, tấm lá chắn linh bảo nhìn như có cấp bậc bất phàm lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, từng vết nứt hiện ra, dường như sẽ chia năm xẻ bảy trong phút chốc.
- Thiên Khôi Chân Quân... Tha mạng!
Nguyên Anh tóc đỏ nhìn thấy Phương Tịch có khôi lỗi cấp bốn thượng phẩm, gương mặt lập tức trắng bệch, lớn tiếng xin tha.
- Hả? Nguyên Anh trung kỳ, nắm giữ Xích Hồng Ma Diễm... Ngươi là Liệt Diễm Lão Ma?
Phương Tịch đập nắm đấm vào lòng bàn tay, nhớ ra.
Ban đầu, hắn vốn còn định chờ sau đó đi gây sự với đối phương, không ngờ được Liệt Diễm Lão Ma này tự nhiên chủ động tới cửa giao hàng.
Tuy hắn có chiến tích dựa vào Ma hỏa đánh bại hai vị tu sĩ Nguyên Anh, nhưng đối với Thanh trưởng lão nắm giữ thần thông Hư Hóa, thật ra cũng chẳng khác nào Nguyên Anh của Nhân tộc bình thường... đều yếu!
- Hừ!
Nhìn thấy Liệt Diễm Lão Ma này còn muốn lại lấy ra linh bảo gì đó, Phương Tịch hừ lạnh một tiếng, Thiên Ma Ngâm theo đó phát động!