Phàm là người đối địch với hắn, trở thành người chết đã là kết cục tốt nhất rồi.
“Ôi... Phượng Thập Tam ra tay quá ác, chỉ có thể lấy hài cốt của Liệt Diễm Lão Ma cho Yêu Ma Thụ chút món mặn vậy...”
Hắn cẩn thận thu dọn chiến trường, tiếp theo hóa thành một tia sáng xanh lao ra xa...
...
Sơn môn Hoàng Sa Phái ở Đông Bát Vực.
Hắc Sa Chân Quân ở tiền tuyến Thiên Vệ Thành nhiều lần sống chết, nguyên khí tổn thương nặng nề, gần như rơi về Nguyên Anh sơ kỳ. Hắn đang ngồi xếp bằng ở trong động phủ, thầm vận huyền công.
Rất lâu sau, hắn mới mở hai mắt ra, cười gượng:
- Cuối cùng đã ngăn chặn được vết thương... Không đến mức rơi về Nguyên Anh sơ kỳ... Hừ, bản tọa chỉ vừa bị thương, đã có rất nhiều thế lực xung quanh không ổn định. Lần này, ta xuất quan nhất định phải giết một trận, mới có thể khiến bọn họ tạm thời nhớ kỹ bài học này!
- Hắc Sa đạo hữu có sát tính thật lớn...
Đúng lúc này, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.
- Ai?
Thần thức của Hắc Sa Chân Quân phát động, tiếp theo trên mặt hắn hiện ra vẻ chấn động, hóa thành một tia sáng màu đen lao tới trên không trung của Hoàng Sa Phái.
Ở đám mây mịt mùng có một tu sĩ áo bào xanh đang cầm lấy bầu rượu, lười biếng nằm ở trong đám mây. Đó chính là Phương Tịch đã quay lại hình tượng của Mộc Chân Quân!
- Mộc Chân Quân?
Hắc Sa Chân Quân nhìn Phương Tịch, trong lòng lửa giận, chấn động, thậm chí còn xuất hiện ra ý xấu.
Nhưng hắn nghĩ tới thần thức của Phương Cương mới tiến vào trong động phủ cấm địa bế quan của hắn như chỗ không người, tất cả những suy nghĩ đó đều biến mất.
- Mộc Chân Quân, đã nhiều năm không gặp...
Hắc Sa Chân Quân chắp tay hành lễ và cười gượng nói:
- Mấy chục năm gần đây, Thiên Vệ Thành vì hành động vĩ đại của ngươi đã bị Ngũ Hành Lân Tộc chơi cho rất thê thảm đấy..
Không cần nhiều lời, bản thân hắn cũng nằm trong một chữ Thảm kia.
- Nhân tộc và Yêu tộc đang đại chiến, tổ lật thì trứng cũng không còn...
Phương Tịch lắc đầu:
- Hôm nay, bản chân quân đến đây là muốn nói cho đạo hữu một tin tức... Đã có gian tế của Yêu tộc lẻn vào, dùng tên giả Bích Ngọc Chân Quân. Bây giờ, hắn đang Hắc Long Tông, thậm chí có khả năng đã lôi kéo Hắc Thiên Chân Quân!
- Bích Ngọc Chân Quân, Hắc Thiên Chân Quân?
Hắc Sa Chân Quân trầm ngâm suy nghĩ.
Bích Ngọc Chân Quân thì thôi, Hắc Thiên Chân Quân là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, còn là thái thượng trưởng lão của Hắc Long Tông, nhân vật đứng đầu tuyệt đối của tu tiên giới Tây Mạc.
Mạo muội dính vào nhân vật như thế sẽ có ảnh hưởng rất lớn!
- Đạo hữu có thể có chứng cứ không?
Hắc Sa Chân Quân trầm ngâm rất lâu, sau đó hỏi.
- Không có...
Phương Tịch cười ha ha:
- Ta đã truyền lời, có muốn thông báo Thiên Vệ Thành hay không là chuyện của đạo hữu chuyện...
Chuyện của Tây Mạc nên giao cho những tu tiên giả địa phương quyết đoán.
Hắn chỉ truyền một câu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Phương Tịch vừa nghĩ đến đây thì chắp tay chào, sau đó khống chế độn quang đi xa.
Hắc Sa Chân Quân nhìn theo phương hướng Phương Tịch rời đi, ánh mắt tối tăm, cuối cùng lại cười gượng.
Năm đó, hắn và Mộc Chân Quân này lần đầu tiên gặp, đã giao hẹn ba chiêu, mình chiếm hết thượng phong, không có vấn đề gì là không giải quyết được.
Kết quả lần thứ hai gặp mặt cũng là giao hẹn ba chiêu, còn chưa tới hai chiêu mình đã rơi xuống thế hạ phong, không thể không ra tay với tông môn Kết Đan.
Mà lần này, tuy khí tức của đối phương vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hắc Sa Chân Quân căn bản không dám giữ đối phương lại, thậm chí cảm giác nếu đấu pháp, có khả năng còn không tới một hai chiêu, mình lại có thể thân chết đạo tiêu!
- Mà thôi, loại chuyện này cứ giao cho đại tu sĩ như Kim Quang Thiện Sư đau đầu đi...
Hắc Sa Chân Quân có chút buồn bực nghĩ và quay về tông môn, chuẩn bị báo cáo tin này lên trên...
...
Hai năm sau, ở gần Vạn Độc Môn của Tây Lục Vực.
- Đáng chết... Ngươi là ai, vì sao phải gây khó dễ cho bản tọa?
Vạn Độc Chân Quân mặc áo bào màu xanh lục, gương mặt xấu xí, nhìn bóng người đội đấu lạp phía trước và rít lên hỏi.
- Vạn Độc Chân Quân, ngươi trời sinh hung tàn, dung túng cho đệ tử môn nhân gây hại một phương. Trước đây, ngươi vì chế luyện Vạn Độc Ma Diễm còn phạm phải sát nghiệt vô biên...
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng nói:
- Bản tọa Thiên Khôi đặc biệt tới thu mạng nhỏ ngươi để trừ ma bảo vệ đạo!
- Hừ, chẳng qua là cá lớn nuốt cá bé thôi, chính đạo các ngươi còn muốn lấy cớ. Bản tọa sáng lập ra Vạn Độc Môn vốn là môn phái ma đạo, thường ngày nuôi thả một số vật độc, chết mấy người đã tính là gì?
Vạn Độc Ma Quân cười lạnh, trên tay phải hiện ra một ngọn lửa màu xanh biếc.
Ngọn lửa này có ánh sáng màu xanh thuần khiết, trong đó hình như còn có từng vạch đen, tỏa ra một mùi thơm.