Trong mấy chục dặm bên dưới, bất luận là hoa cỏ cây cối nào cũng héo rũ, có sinh linh còn lập tức bị độc giết chết!
- Không hổ danh là Vạn Độc Ma Diễm... Vạn Độc Chân Quân, ngươi thành danh gần nghìn năm, sợ rằng bây giờ không còn nhiều thọ nguyên?
Phương Tịch bỗng nhiên trầm ngẫm suy nghĩ và hỏi, thần thức còn phóng ra mấy trăm dặm, không thấy có tu sĩ nào khác, thậm chí gần đây còn không có nổi một sinh vật sống sót.
Vạn Độc Chân Quân phát ra uy năng hừng hực của ngọn lửa, không ngờ đạt tới hiệu quả dọn bãi.
- Đúng vậy thì sao chứ? Không ngờ ngươi có thể thản nhiên đứng trong ngọn lửa này. Xem ra ngươi đã cố ý nhằm vào bản tọa, nên sớm nuốt linh đan giải độc cao cấp...
Vẻ mặt Vạn Độc Ma Quân khó coi nói.
- Không sao... Bản tọa kính già yêu trẻ nhất, nếu thời gian không nhiều, cần gì phải nhớ nhung hồng trần, sao không ra đi luôn?
Phương Tịch mỉm cười, Ất Mộc Bất Diệt Thể của hắn tất nhiên không sợ rất nhiều loại kỳ độc, lúc này trên Sinh Tử Ấn trong tay hiện ra ảo ảnh của một gốc Yêu Ma Thụ.
Trong không trung, Khô Vinh Huyền Quang nhẹ nhàng quét qua.
Ánh mắt Vạn Độc Ma Quân lập tức dại ra, Nguyên Anh trong cơ thể rơi vào Thiên Nhân Ngũ Suy, cơ thể giống như chiếc diều trong gió bị đứt dây, rơi xuống mặt đất.
Bịch!
Trong lúc rơi xuống, Vạn Độc Ma Diễm mất khống chế đã trở nên hung bạo, muốn đốt cháy thi thể hắn.
Phương Tịch đánh ra một pháp quyết, con cóc bạch ngọc bay ra, há miệng hút Vạn Độc Ma Diễm vào. Một ánh sáng màu xanh bay ra, chém đầu của thi thể xuống.
Lúc này, ở trên lưng Ngũ Hỏa Cổ đã có bốn cái mụn vô cùng bắt mắt.
Trong đó hai cái màu đỏ, một cái xám trắng, còn có một cái chậm rãi bị nhuộm thành màu xanh sẫm.
- Hóa Cốt Huyết Diễm, Hồng Liên Ma Hỏa, Huyền Cương Thi Diễm, Vạn Độc Ma Diễm... Ngũ Hỏa Cổ còn có thể tích trữ một loại Ma hỏa nữa.
Phương Tịch thở dài.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói hắn đã bôn ba mệt nhọc.
Đầu tiên, hắn đi tới Thiên Thi Sơn Mạch trong Nam Vực giết một con thi vương cấp bốn, đoạt được thi diễm bản mệnh của nó.
Sau đó chạy tới Tây Lục Vực, tham gia đại hội luyện đan của Đan Đỉnh Tử, lẩn vào trong đó để giao lưu kinh nghiệm cùng một Luyện Đan Đại Sư, cảm giác luyện đan thuật của bản thân được nâng cao hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn đi tìm những tu sĩ ma diễm có tội ác chồng chất, thỉnh cầu đối phương giao ra Ma hỏa... bình thường bọn họ không muốn, vì vậy hắn lại vận dụng thủ đoạn ép buộc.
Hôm nay, hắn vận dụng Khô Vinh Huyền Quang, đầu tiên bởi vì thọ nguyên của Vạn Độc Ma Quân này không nhiều, tiêu hao không lớn, thứ hai là bài học máu và nước mắt trước đó.
“Lão quái Nguyên Anh ma đạo hung hăng độc ác, còn tàn nhẫn hơn cả mình. Trước kia một Ma Quân trước khi chết không ngờ còn có thể thi triển ra bí pháp chôn vùi Ma hỏa bản thân khổ luyện mấy trăm năm, làm ta không thể lấy được...”
“Cũng may bây giờ ta đã thu thập được rồi.”
Phương Tịch thở dài một hơi:
- Mục tiêu kế tiếp chính là Tam Dương Ma Hỏa của Thánh Hỏa Giáo sao?
Hắn đương nhiên sẽ không nổi điên tới mức có ý định trộm Thánh Hỏa trấn tông của tông môn như thế.
Chẳng qua gần đây hắn dò hỏi được một tin tức, Tam Dương Ma Hỏa của Thánh Hỏa Giáo sẽ định kỳ sản xuất ra một loại Tử hỏa.
Tuy uy lực không bằng bản thể Thánh Hỏa, nhưng ở trong tu sĩ Nguyên Anh, Ma hỏa cũng không tệ.
Rất nhiều công pháp bí thuật của Thánh Hỏa Giáo còn cần loại Tử Hỏa này phối hợp, mới có khả năng thi triển ra.
Tuy loại Tử Hỏa này cũng rất khó có được, bình thường chỉ có lão quái Nguyên Anh hoặc đệ tử Kết Đan xuất sắc trong Thánh Hỏa Giáo mới có tư cách được trao tặng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
- Vẫn cần chậm rãi lên kế hoạch về chuyện này... Ta tìm một chỗ rất hành trước lại nói sau.
...
Tam Tiên Sơn là dãy núi có hình giống như giá bút, có ba ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có cảnh tượng kỳ lạ, bởi vậy mới có cái tên này.
Linh mạch trong Tam Tiên Sơn cao tới cấp bốn trung phẩm, nghe đồn mấy ngàn năm trước đã từng có ba vị tu sĩ Nguyên Anh tán tu tập trung ở mảnh đất này, muốn cùng tri kỷ bằng hữu lập tức đạo thống Tam Tiên Tông.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, chuyện ba tiên kết bái còn được rất nhiều tu sĩ nói chuyện say sưa.
Chẳng qua đến hôm nay, tuy truyền thừa của Tam Tiên Tông không đứt, trong môn lại chỉ có một vị tu sĩ Nguyên Anh tên là Vân Châu Chân Quân.
Ngày này, Phương Tịch khống chế độn quang màu xanh đi tới bên ngoài Tam Tiên Sơn, nhìn Hộ Sơn Trận Pháp với mây mù lượn quanh, không khỏi cười và ném ra một Truyền Âm Phù.
- Xin hỏi các hạ là?
Không lâu sau, mây mù tản ra và hiện ra một lối đi. Hai đệ tử Trúc Cơ khống chế linh khí bay ra, nhìn Phương Tịch cung kính hỏi.
- Bản thân Thiên Khôi... cầu kiến Vân Châu Chân Quân.