Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên (Bản Dịch)

Chương 957 - Chương 1120 - Vạn Độc Môn 2

Chương 1120 - Vạn Độc Môn 2
Chương 1120 - Vạn Độc Môn 2

Phương Tịch mỉm cười, từng điểm pháp lực Nguyên Anh kỳ được phóng ra ngoài, khiến hai vị tu sĩ Trúc Cơ này đổ mồ hôi lạnh đầy trán:

- Hóa ra là chân quân giá lâm. Vẫn mong ngài vui lòng chờ một lát, chúng ta lập tức đi mời lão tổ...

Về phần mở ra trận pháp mời khách quý vào, dâng trà à?

Bọn họ không có lá gan lớn tới mức mời một vị Nguyên Anh chưa rõ địch hay ta vào trong đại trận hộ sơn.

Không lâu sau, lại có một tia sáng trắng bay ra, trong đó hiện ra một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Hắn mặc áo đạo sĩ có thêu hình trắng mây, dáng người thấp bé gầy gò, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn giống như một tiểu lão đầu nhà bên không có gì đặc biệt. Lúc này, đôi mắt hắn nhìn Phương Tịch:

- Vân Châu Tử ra mắt đạo hữu... Thiên Khôi đạo hữu đến từ phía nam sao?

Khác với Vạn Độc Môn, vị Vân Châu Chân Quân này rõ ràng vẫn chú ý tới tin tức mới nhất của tu tiên giới, có vẻ như đã nghe nói tới đại danh của Thiên Khôi Chân Quân.

- Đúng vậy...

Phương Tịch cười ha ha và ném ra một hộp gỗ:

- Bản thân có việc muốn nhờ, đặc biệt mang tới một món quà cho đạo hữu.

- A?

Vân Châu Chân Quân ném ra pháp lực giống như một đám mây trắng đón lấy cái hộp, sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc, phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới hé nắp ra.

Một mùi máu lập tức tỏa ra.

Vân Châu Chân Quân biến sắc, tiếp theo hoàn toàn mở hộp gỗ ra. Hắn chỉ nhìn thấy được một cái đầu, thất thanh nói:

- Vạn Độc lão ma? Không ngờ là đầu của người này...

- Bản thân nghe nói đạo hữu và ma này hình như kết thù kết oán, nên đặc biệt đưa thủ cấp của ma này lên, không biết đạo hữu thấy thế nào?

Phương Tịch thản nhiên nói.

- Cảm ơn đạo hữu... Lão ma này và bản tọa thật sự có huyết hải thâm thù.

Vân Châu Chân Quân đóng nắp lại, cười gượng nói:

- Không biết đạo hữu có yêu cầu gì? Nếu chỉ liên quan đến bản tọa, bản tọa nhất định sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng nếu liên quan đến đạo thống tông môn, vậy thì thôi...

- Chỉ là một chuyện nhỏ, bản tọa chỉ là tán tu, muốn mượn quý bảo tu hành một thời gian mà thôi.

Phương Tịch mỉm cười trả lời.

Hắn ở Tây Lục Vực đã sớm hỏi thăm, Tây Mạc không có nhiều ốc đảo linh mạch, những nơi cao cấp đã sớm bị tông môn và gia tộc Nguyên Anh chiếm.

Ban đầu, vị trí ốc đảo của Vạn Độc Môn không tệ, đáng tiếc linh mạch chỉ có cấp bốn hạ phẩm.

Tam Tiên Sơn lại là linh mạch cấp bốn trung phẩm!

Phương Tịch lựa chọn Tam Tiên Tông, tất nhiên cũng vì bắt nạt Vân Châu Chân Quân này chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí còn không giải quyết được Vạn Độc lão ma, thực lực thật sự bình thường...

Đồng thời, hắn cũng lén nghe ngóng được.

Đệ tử Vạn Độc Môn hành sự kiêu căng hống hách, nhưng môn quy của Tam Tiên Tông vẫn tính là nghiêm ngặt, miễn cưỡng xem là trong phạm vi của chính đạo.

- Mượn đất tiềm tu?

Cho dù là người lão luyện như Vân Châu Chân Quân cũng khiếp sợ trước yêu cầu này.

Đó không phải là Phương Tịch yêu cầu quá cao mà là quá thấp.

- Chỉ có vậy thôi à? Đạo hữu không có kẻ địch mạnh gì chứ?

Hắn không khỏi hỏi một câu.

- Ha ha, mong đạo hữu yên tâm, bản tọa luôn làm chuyện tốt giúp đỡ mọi người, không có kẻ thù gì. Cho dù có thù oán tới cửa, bản tọa cũng sẽ lập tức rời đi, không để liên lụy tới quý tông.

Phương Tịch cong môi. Hắn thật sự không gạt người, kẻ thù cực ít, cũng chỉ có một Tử Lôi Kỳ Lân tương đương với đại tu sĩ mà thôi...

- Nếu vậy, lão phu đáp ứng. Đạo hữu có thể tùy ý tu hành ở thanh Hư Phong của Bản môn năm mươi năm, không, một trăm năm!

Vân Châu Chân Quân rõ ràng cân nhắc đến vấn đề bị người ngoài tu hú chiếm tổ chim khách, vẫn đặt ra thời hạn.

- Được!

Phương Tịch mỉm cười, hắn và Vân Châu Chân Quân cùng hạ xuống Tam Tiên Sơn.

Có đôi khi có thực lực, rất nhiều chuyện sẽ đơn giản như vậy đấy.

Tam Tiên Sơn có hình giống như giá bút, chính giữa là Thanh Đỉnh Sơn, trái và phải là Thanh Hà Phong, Thanh Hư Phong... Có thể nói Vân Châu Chân Quân bỗng chốc đưa ra một phần ba địa bàn, cũng không biết có phải bị thi thể của Vạn Độc lão ma dọa hay không.

Tiếp theo, Phương Tịch đi theo Vân Châu Chân Quân tới Thanh Đỉnh Sơn lớn nhất, nhìn vị chân quân này triệu tập tu sĩ Kết Đan cao cấp của Tam Tiên Tông tới làm quen với Nguyên Anh Chân Quân mình. Trong lời nói yêu cầu các đệ tử Tam Tiên Tông đối xử cung kính với Thiên Khôi Chân Quân như thái thượng trưởng lão...

“Vân Châu Chân Quân này đúng là thú vị... Chẳng qua cũng đúng, hắn và Vạn Độc lão ma là tu sĩ cùng một thời đại, thọ nguyên đều không dài, chỉ trong một hai trăm năm...”

Phương Tịch nhìn Vân Châu Chân Quân làm lụng vất vả, hắn cười híp mắt tiếp nhận các vị tu sĩ Kết Đan hành lễ, cũng không có biểu thị gì.

Chờ đến khi chưởng môn Tam Tiên Tông dẫn dắt các vị tu sĩ Kết Đan rời đi, Vân Châu Chân Quân mới ngượng ngùng cười nói:

- Dạo này, bản môn hơi suy yếu, lão phu muốn mượn uy danh của đạo hữu để chấn chỉnh đôi chút, vẫn mong đạo hữu đừng trách... Bản môn có rất nhiều đệ tử, nếu như đạo hữu có chuyện vặt gì cần, đều có thể tùy ý sai khiến.

Bình Luận (0)
Comment