Phương Tịch sờ cằm.
Ma Đạo hại người ích ta, bởi vậy trong lòng hắn nháy mắt đã hiện ra mấy ý nghĩ.
Khí Vận Cổ không thể ăn khí vận của ta, nhưng có thể để nó đi ăn của người khác!
Kể từ đó, lại có thêm nhiều một môn thần thông tước vận may kỳ dị!
- Lúc nào gom góp đủ đạo hạnh, thì ta chính là chủ nhân của tam tinh phúc lộc thọ đời mới!
Phương Tịch có chút buồn cười, suy nghĩ.
Đối với tu tiên giả mà nói, Phúc chính là cơ duyên khí vận, Lộc đương nhiên là đạo hạnh, mà Thọ chính thì là thọ nguyên.
Bây giờ hắn lại nắm giữ hai loại thủ đoạn cắt giảm phúc lộc thọ, quả là chuyện kỳ dị.
- Có lẽ sự cao thâm của trận pháp đến chỗ cao thâm, có lẽ là có uy năng của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận trong Phong Thần…
- Đến lúc đó, có thể tung hoành thiên hạ. Còn phải lấy đạo hiệu, gọi là Trường Sinh Đại Đế...
Phương Tịch vừa lòng đắc chí, cưỡi Cáp Mô nhảy ra huyết hà, đi lên mặt đất.
Sau một khắc, hắn trông thấy một tầng sáng xanh biếc phương xa hóa thành sương mù, gần như bao phủ non nửa bí cảnh thiên địa...
Trong bí cảnh Cốc Thần.
Sương mù màu xanh biếc bao trùm non nửa địa vực, gần như che khuất bầu trời!
Những tu tiên giả bị bao phủ trong đó, không bao lâu đã lặng yên không một tiếng động...
Trong sương mù, mơ hồ hiện ra một gương mặt to lớn, còn đang cao giọng rống giận:
- Cốc Thần, Cốc Thần!
...
- Không ổn rồi…
Phương Tịch không nói một lời, lập tức cưỡi Bạch Ngọc Thiềm Thừ, rời xa mảnh thương khung màu xanh kia.
Hắn có thể cảm nhận được, thiên địa linh khí mỏng manh trong bí cảnh, vậy mà hội tụ về phía sương mù màu xanh kia.
Thủ đoạn thao túng linh lực thiên địa như vậy, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có thể làm được!
Bởi vì tu sĩ Hóa Thần tùy ý thi triển một môn pháp thuật, là có thể tạo ra uy năng đốt núi nấu biển, tu sĩ Nguyên anh tuyệt đối không phải là đối thủ của Hóa Thần.
Phương Tịch chỉ là một Ngoại Đạo Nguyên Anh, váng đầu mới liều mạng với người ta.
Hắn đến đào bảo vật của bí cảnh, không thể tác chiến với cường địch khủng bố như vậy.
- Căn cứ vào tình báo của bản thể... Ngoại giới còn có linh hạm của Thánh Hỏa Giáo, dường như còn có đại tu sĩ tọa trấn, ra ngoài chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới... Huống chi, ta cũng không biết lối ra của bí cảnh ở nơi nào...
Ngũ Hỏa Cổ khống chế hỏa diễm bốn màu, độn tốc cực nhanh.
Phương Tịch lại ngồi xếp bằng, chậm rãi suy tư làm thể nào để đào thoát.
- Thì ra phúc địa bí cảnh này, không phải hình thành từ một giới. Theo lý mà nói hẳn là phụ thuộc vào thế giới chủ... Không gian cũng yếu ớt hơn thế giới chủ…
- Bởi vậy, chỉ cần tìm được không gian yếu hơn, sau đó thi triển thần thông hư không, là có khả năng phá toái hư không mà thoát ra!
Cách chạy trốn này cũng không đơn giản, thậm chí có thể là nói rất khó.
Mặc dù lão quái Nguyên Anh có thể trực tiếp thao túng lực lượng hư không tiến hành thuấn di, nhưng nếu luận về năng lực lĩnh hội Hư Không? Chắc chắn là mơ hồi, bối rối!
Chỉ có Phương Tịch ngày đêm lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám, gần đây lại thu hoạch được Phượng Triện Văn, mới dám miễn cưỡng nhập môn Hư Không Đạo.
- Phượng Thập Tam là thân thể của Thiên Phượng, trời sinh thích hợp thi triển Hư Không Thuật, cũng thuận tiện không ít...
Sau khi Phương Tịch nhìn thấy đám sương mù màu xanh kia phô thiên cái địa, giống như thủy triều nước lớn , mãnh liệt mà đến, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Hắn suy nghĩ, lấy ra Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu đang giam cầm Khí Vận Cổ, rót vào trong đó một tia pháp lực.
- Phá toái hư không mà chạy, là cát hay là hung?
Lời nói của hắn vang lên, Khí Vận Cổ biến đổi, vậy mà toát ra một tia sáng màu vàng!
- Cát!
Phương Tịch khẽ vuốt cằm, suy đoán nếu như mình bói toán kết quả trận chiến với gương mặt khổng lồ kia, Khí Vận Cổ chắc chắn sẽ không khách khí mà hiện ra màu đen!
- Quả nhiên... Một chút hi vọng sống, chính là ở đây?
Trong mắt hắn lóe ra tia sáng bảy màu, bắt đầu tra tìm điểm yếu của hư không xung quanh.
Điểm yếu kém này ẩn nấp vô hình, trừ tu sĩ đặc biệt nghiên cứu Hư Không Đạo ra, ngoại nhân cơ bản rất khó phát hiện.
Cũng may Phương Tịch cũng không thuộc loại này.
Hắn hét dài một tiếng, quanh thân hiện ra tia sáng bảy màu, hóa thành một mảnh quang hà.
Sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Quang hà bảy màu không ngừng áp súc vào trong, hóa thành từng con Chim tước giống như Thiên Phượng Ngũ Thải, bay về các hướng.
Pháp lực của hắn huyễn hóa thành linh cầm có thể tìm kiếm điểm yếu hư không.
Nếu không phải có thân thể Thiên Phượng, muốn làm như thế quả thật có chút phiền phức.
- Đi!
Phương Tịch cưỡi Bích Ngọc Thiềm Thừ, phóng ra linh cầm năm màu, tìm kiếm điểm yếu của hư không.
Mà lúc này, phía sau hắn, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét to:
- A Di Đà Phật!
Thần thức Phương Tịch quét qua, thấy một vệt kim quang bị sương mù màu xanh biếc đuổi kịp... Tiếp theo, kim quang bỗng nhiên bộc phát, hóa thành một vị Phật Đà to lớn đỉnh thiên lập địa.