Huyết Hà Thạch biến thành Huyết Bức, vốn dĩ còn muốn giãy dụa, lại bị tia sáng ngũ sắc kia va chạm, vô số huyết quang phiêu tán. Huyết Bức không thể duy trì hình thái, hóa thành một khối tinh thạch màu đỏ thẫm, từ giữa không trung rơi xuống.
- Thu!
Sáu đại thủ của Diêm La Thiên Tử pháp tướng sau lưng Phương Tịch duỗi ra, tóm gọn khối Huyết Hà Thạch, lập tức nhét vào trong hộp ngọc, dán mấy tấm phù lục đó.
Lúc này, hắn mới nhìn đến tia sáng ngũ sắc kia, dường như có một con Bạch Ngọc Tri Chu giống như cổ trùng, rơi trên đỉnh đầu mình, vô cùng thích ý, nhào tới nhào lui trong hư không, trông vô cùng thỏa mãn.
- Đây là... Thứ gì?
Hắn vươn tay, nhanh chóng tóm lấy Bạch Ngọc Tri Chu, dễ dàng luyện hóa.
- Kỳ lạ…
Nhìn thấy một màn này, Phương Tịch không hề vui mừng, ngược lại mang theo cảnh giác.
Hắn rất tán đồng một quan điểm, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, muốn không bị lừa gạt, tiền rơi trên đường cũng không nên để ý!
Hiện tại đột nhiên có một con cổ trùng lợi hại từ trên trời giáng xuống, trong lòng hắn chỉ có nghi hoặc.
Tiếp theo...
- Thái Nhất!
Phương Tịch khẽ quát một tiếng, Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu chớp mắt hiện ra, hóa thành một đoàn sương trắng, bao trùm con cổ trùng kia.
Vô số người máy Femtometre thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cổ trùng, khiến cho mặt ngoài của Bạch Ngọc Tri Chu hiện ra từng đường vân màu bạc.
Toàn thân Bạch Ngọc Tri Chu nở rộ ánh sáng năm màu, dường như muốn chạy trốn, lúc này đã quá muộn rồi.
Dù sao đã bị Phương Tịch luyện hóa, lại còn bị Huyền Nguyên Bát Cảnh chế trụ.
- Quả nhiên có điều lạ.
Phương Tịch cười lạnh một tiếng, vừa bấm thủ quyết.
Sương trắng lần nữa hội tụ, hóa thành một viên Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu, ngưng kết một con Tri Chu màu bạc trắng.
Trong quá trình này, Thái Nhất vẫn luôn vận chuyển.
Trông cuốn sách da thú, có từng đạo văn tự xuất hiện:
- Đã phân tích ra cổ trùng tự mang tin tức, tên là Khí Vận Cổ, phụ thuộc vào người có đại khí vận, có năng lực che lấp thiên cơ, bói toán cát hung!
- Ồ? Xem ra là coi trọng khí vận của ta rồi?
Phương Tịch sờ cằm.
Hắn cảm thấy cơ duyên của mình cũng không kém, dù sao có thể xuyên qua trùng sinh, lại được Chư Thiên Bảo Giám nhận chủ, phải có vận khí lớn như thế nào?
Lúc này hắn cẩn thận xem xét các tin tức, trên mặt hiện lên sự vui mừng:
- Che lấp thiên cơ?
Mặc dù hắn có được Chư Thiên Bảo Giám nhưng căn bản không có cách nào sử dụng món chí bảo này, nhiều nhất cũng chỉ che chở, thật ra vật này cũng bất lợi cho bói toán.
Ví dụ như khi Phương Tiên Đạo Chủ bói toán cho hắn, lại vô cùng hỗn độn, ngược lại chứng tỏ có vấn đề.
Nhưng Khí Vận Cổ lại khác, do cổ trùng luyện hóa thành, khi người khác bói toán có thể cảm ứng, thậm chí tiến hành phản chế... Ví dụ như giả một thân phận thậm chí bẫy rập khiến cho người xem bói sẽ tự nhận quả đắng.
Thật ra Chư Thiên Bảo Giám cũng làm được điều này, thậm chí có thể làm tốt hơn, tại sao Phương Tịch lại thúc đẩy khía cạnh này của nó nhỉ…
- Ngoài ra, còn có thể bói cát hung... Mỗi một lần dùng công năng này, Khí Vận Cổ sẽ ngủ say mười năm, là một kỹ năng tiêu hao khá lớn... Đồng thời, khi bói toán xác nhận một chuyện nào đó, sẽ hiện ra năm kết quả: đen, đỏ, trắng, vàng, xanh...
- Màu đen! Chứng có tử kiếp, cơ bản là thập tử vô sinh!
- Màu đỏ! Chính là họa sát thân, có khả năng gặp phải đại nạn...
- Màu trắng là bình thường, không có tai hoạ cũng không có lợi ích gì…
- Màu vàng đất chứng tỏ có lợi ích, theo chiều hướng phát triển.
- Màu xanh, chứng tỏ thượng thiện đại cát!
- Dự đoán như vậy không chắc một trăm phần trăm, ví dụ như khi gặp được người tu luyện bói toán, năng lực vượt qua cả Khí Vận Cổ thì không có cách nào rồi…
- Cho dù như vậy, nhưng cũng có thể tìm vận may, tránh tai họa, cũng khá tốt.
Đôi mắt Phương Tịch tỏa sáng:
- Chẳng lẽ là bảo vật trên trời rơi xuống?
Nhưng mà, sau một khắc, trên Thái Nhất Kinh lại hiện lên một tin tức:
Phân tích cổ trùng bí ẩn, Khí Vận Cổ lấy khí vận của kí chủ làm thức ăn, sau khi hút khô khí vận của kí chủ sẽ tự động bay đi, tìm kiếm kí chủ đời tiếp theo…
- Mẹ nó!
Khóe mắt Phương Tịch giật giật một cái, thiếu chút nữa đập nát Khí Vận Cổ trong tay.
- Lấy khí vận làm thức ăn, chứng tỏ sau này có được con cổ trùng này, vận khí của ta sẽ càng ngày càng kém? Cuối cùng chẳng phải sẽ gặp phải tử kiếp sao... Mà cổ trùng này còn ăn sạch vận khí của ta rồi bay mất? Sao mà cặn bã vậy!
- Sâu độc cặn bã như này ta không muốn...
Hắn đưa tay muốn vứt bỏ Khí Vận Cổ, lại có chút không nỡ.
Dù sao luyện hóa đến mức độ rồi, đã có thể hoàn toàn khống chế Khí Vận Cổ, để nó ăn một chút cũng được.
- Thứ kỳ dị như vậy, hay là ném cho Cửu Châu Giới đi, cũng không biết bọn hắn có thể nghiên cứu ra thứ gì...