Bích Ngọc Chân Quân hoàn toàn không biết Phương Tịch, dù sao hắn nhìn thấy là một vị tu sĩ lạ lẫm cưỡi con cóc khổng lồ, mang mặt nạ màu trắng bạc nhưng hắn nhìn thấy hư không ba động, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
- Đạo hữu không ngại hợp tác một chút chứ... Nếu bây giờ chúng ta không đồng tâm hiệp lực, sẽ biến thành thức ăn cho Yêu Tôn Hóa Thần kia mất!
Nhắc đến việc này, cho dù là Bích Ngọc Chân Quân cũng vô cùng đắng chát cùng bất đắc dĩ.
Yêu tộc bọn hắn phí hết tâm tư, mới tìm được nơi Cốc Thần Yêu Tôn Thượng Cổ bị phong ấn. Lần trước hàng giới cướp được Cổ Thần Lệnh, lần này tiến về bí cảnh, cũng âm thầm điều tra, có chút hiểu biết về Yêu Tôn Hóa Thần này.
Không ngờ… Vị Yêu Tôn Hóa Thần này bị phong ấn quá lâu, sớm đã tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn phát điên rồi!
Bây giờ một khi thoát khỏi khốn cảnh sẽ trở nên điên cuồng gặp người giết người, mặc dù hắn là hậu bối của Ngũ Hành Lân Tộc, cũng hoàn toàn không dễ nói chuyện.
- Đúng vậy, nếu đạo hữu có kế sách thoát khỏi khốn cảnh này, thiếp thân tất có thâm tạ… Thiếp thân chính là Bàn Ân của Cổ Tiên Môn, vị này là Bích Ngọc Chân Quân của Hắc Long Tông, tuyệt đối sẽ không nuốt lời…
Bàn Ân cũng không nhận ra Phương Tịch.
Dù sao lúc trước nàng đưa cho Phương Tịch là Ngũ Hỏa Cổ Địa cấp, bây giờ Phương Tịch đã cưỡi Thiên cấp rồi!
Đồng thời Ngũ Hỏa Cổ dung nạp năm đạo ma hỏa, lại tấn thăng Thiên cấp đằng sau, khí tức bề ngoài đều có chỗ cải biến.
Trong bí cảnh Cốc Thần này, cổ trùng trân quý rất nhiều, Ngũ Hỏa Cổ không phải to bằng vừa một nhưng chắc chắn sẽ có!
Nàng xem như Phương Tịch thu hoạch được sâu độc này trong bí cảnh.
- Có thể!
Tình huống khẩn cấp, mắt thấy phạm vi hoạt động của Ngũ Sắc Hỏa Liên không ngừng bị áp súc, Phương Tịch lập tức nói:
- Chúng ta đồng loạt ra tay, công kích nơi đây!
Hắn lấy một đạo ma khí, trực tiếp làm tiêu ký:
- Chờ điểm yếu ở đây bị phá vỡ, hư không phá toái, chúng ta có thể ra ngoài.
- Đạo hữu vậy mà có thể tìm ra điểm yếu của hư không, tốt quá rồi!
Bích Ngọc Chân Quân cùng Bàn Ân không chút chần chờ, nhìn thấy Phương Tịch phất tay đánh ra ma quang, lập tức xuất thủ.
Một chiếc thước ngọc xanh biếc, một con cổ trùng màu vàng nháy mắt bay ra, rơi vào điểm yếu hư không.
Vượt qua đòn công kích trước đó của Phương Tịch khiến cho hư không nơi đây ba động càng thêm kịch liệt, hư không rên rỉ, giống như một giây sau sẽ phá toái.
Ầm ầm!
Ma quang, Bích Ngọc Xích, cổ trùng màu vàng bộc phát ra hào quang chói mắt.
Hư không bị bóp méo đến cực hạn nhưng vẫn thiếu một chút.
Đôi mắt Phương Tịch sâu thẳm, đang muốn vận dụng Thần Anh Kiếm.
- Cốc thần bất tử... Cốc thần bất tử...
Bỗng nhiên, một tiếng gào thét quanh quẩn trong sương mù xanh biếc, một bóng đen khổng lồ giống như tòa núi chậm rãi tới gần.
Hóa Thần mang đến cảm giác áp bách, thậm chí làm cho Phượng Thập Tam trong đan điền Ngoại Đạo Nguyên Anh mở mắt, vô thức run rẩy.
- Không hay rồi… Đi!
Sắc mặt Bích Ngọc Chân Quân đại biến, bỗng nhiên nện một phát vào lồng ngực, phun một ngụm tinh huyết rơi trên tiểu tháp xám trắng kia.
Tiểu tháp xám trắng nổ tung, bỗng nhiên phát ra một tia sáng trắng, rơi vào điểm yếu hư không.
Phụt!
Hư không bị bóp méo đến cực hạn ầm vang nổ tung, hiện ra một tia sáng trắng nhạt.
Tíu tíu!
Phương Tịch thấy thế, lập tức thu hồi Ngũ Hỏa Cổ, quanh thân hiện ra ánh sáng năm màu, mơ hồ hiện ra hư ảnh Thiên Phượng, khống chế ngân quang, xông vào bên trong.
Mặc dù hắn nhận ra Tỏa Yêu Tháp, nhưng lúc này thoát mạng vẫn quan trọng hơn.
- Thiên Phượng?
Bích Ngọc Chân Quân giật mình nhưng động tác không hề chậm chạp, đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho Tỏa Yêu Tháp bộc phát ra một tầng ngân quang, bảo vệ mình, đồng thời xông vào bên trong.
Duy chỉ có Bàn Ân, hơi chần chờ một chút, dù sao trong tay nàng không có bảo vật hư không gì cả.
Nhưng ngay lúc vẫn cắn chặt răng, khi nàng muốn xông vào khe hở hư không, hết thảy đều đã quá muộn.
- Cốc Thần! Cốc Thần!
Lại một đạo ma âm truyền đến, Bàn Ân cảm giác pháp lực trong cơ thể trì trệ, sắc mặt đại biến, để Kim Tằm Cổ biến thành Nguyên Anh thứ hai ngăn ở phía sau.
Vèo!
Yêu ảnh khổng lồ như núi tới gần, một sợi lông đen kịt rớt xuống, hóa thành một thanh phi kiếm đen kịt.
Phi kiếm này mau lẹ như điện, chỉ vừa bắn vọt đã đâm xuyên Kim Tằm Cổ, đâm vào vị trí đan điền của Bàn Ân.
Trên mặt Bàn Ân hiện ra vẻ tuyệt vọng, linh quang lóe lên, một Nguyên Anh hiện ra, đang muốn thi triển thuấn di thuật.
Sau một khắc, trong hư không hiện ra miệng rộng đen kịt, há miệng cắn nuốt Nguyên Anh còn có một chiếc lưỡi màu tím vẫn chưa thỏa mãn liếm môi...
...
Tây Mạc.
Trong sa mạc không hề có dấu chân người.
Hư không bỗng nhiên bị nhiễu loạn, từng đạo lưu quang màu bạc hóa thành cánh cửa, từ đó hiện ra Thiên Phượng Ngũ Thải.
Ngũ Thải Phượng Hoàng chật vật bay ra khe hở hư không, hóa thành Nhân tộc mang theo mặt nạ.