Phương Tịch thở dài một hơi:
- Mặc dù hư không di động này có khoảng cách siêu ngắn nhưng cũng rất nguy hiểm, cũng may bộ tộc Thiên Phượng am hiểu thao túng lực lượng hư không... Nếu không thật sự có chút phiền phức rồi.
Nghĩ đến Yêu ảnh giống như núi, hắn lại có chút thở dài.
Con Yêu Tôn Hóa Thần kia, trạng thái có vẻ không đúng lắm... Sớm biết nó nửa điên như vậy, ta cũng không cần mạo hiểm xuyên qua điểm yếu hư không, trực tiếp đi đến Cửu Châu Giới là được?
Nghĩ đến một đường sinh tử vừa rồi, Phương Tịch còn có chút cảm khái.
Nếu không phải cố kỵ tồn tại Hóa Thần kia, không dám ở dưới mí mắt đối phương vận dụng Chư Thiên Bảo Giám, hắn cũng không bị buộc đến nước này.
Cũng may khả năng bói toán của Khí Vận Cổ cũng có chút độc đáo, hành trình bí cảnh lần này có thể nói là kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
- Tính toán thu hoạch, có một ít cổ trùng kỳ dị, huyết hà chân thủy, Huyết Hà Thạch, cùng một Khí Vận Cổ...
Thần thức Phương Tịch quét qua Huyền Nguyên Bát Cảnh Châu, phát hiện Khí Vận Cổ bên trong khí tức tối tăm, dường như đã rơi vào trạng thái ngủ say, cần mười năm sau mới có thể thức tỉnh.
Nhưng mà đối với hắn mà nói, điều này cũng vừa vặn.
- Tình huống như vậy dường như còn có thể làm một chuyện.
- Bích Ngọc Chân Quân kia, ta muốn xử lý hắn lâu rồi... Mà tên này còn ở trước mặt ta thi triển Tỏa Yêu Tháp!
Thần thức Phương Tịch tản ra, có thể cảm ứng trong phương viên mấy trăm dặm.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn khẽ động hóa thành một đạo độn quang năm màu, bay đến nơi nào ngoài trăm dặm.
Ngoài trăm dặm.
Trong hư không lóe lên ánh bạc, Bích Ngọc Chân Quân đỉnh lấy Tỏa Yêu Tháp, vọt ra khỏi vết nứt hư không.
Hắn và Phương Tịch mặc dù một trước một sau xông vào khe hở hư không, nhưng lúc trở ra đã cách xa nhau trăm dặm!
- Xem ra... Bàn Ân đã vẫn lạc, haizzz, Tôn Giả Cốc Thần cũng chỉ có thế thôi?
Bích Ngọc Chân Quân thở dài một tiếng, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, cảm nhận được một cỗ thần thức đảo qua, khóa chặt khí tức của hắn.
- Đạo thần thức này... Dường như là vị Nguyên Anh xa lạ kia, cũng khá thú vị.
Bích Ngọc Chân Quân cười lạnh một tiếng, mặc dù tu sĩ Nguyên Anh xa lạ kia có chút kỳ dị, nhưng khí tức chỉ ở Nguyên Anh sơ kỳ, thế mà có lực lượng Thiên Phượng khiến cho hắn rất có tâm tư tìm tòi nghiên cứu.
Bởi vậy, hắn căn bản không thoát đi, mà yên lặng đứng sừng sững tại chỗ, chờ người kia đến đây.
Sau một lát, một đạo hà quang năm màu lấp lóe, Phương Tịch đã thấy Bích Ngọc Chân Quân trên cồn cát.
Hắn hơi kinh ngạc, đối phương thế mà không chạy nhưng vừa nghĩ đã hiểu.
Trong mắt đối phương, mình chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Mà Bích Ngọc Chân Quân bề ngoài là tu sĩ Nhân tộc Nguyên Anh sơ kỳ, thật ra là Đại yêu hoá hình, có thể đảm nhiệm chức trách ẩn núp, tu vi đến trung kỳ, thậm chí hậu kỳ cũng không kỳ quái.
Huống chi vương giả Yêu tộc luôn luôn cao ngạo, gặp phải mình tìm tới cửa khiêu khích, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện chưa chiến đã trốn.
Nghĩ như vậy, Phương Tịch khẽ cười một tiếng, tế ra Ngũ Hỏa Cổ.
- Ộp ộp!
Ngũ Hỏa Cổ hú lên quái dị, phun ra một đóa liệt diễm đỏ tươi.
Toàn thân hỏa diễm đỏ tươi, lấy xương hóa huyết, chính là Hóa Cốt Huyết Diễm!
- Ngươi!
Bích Ngọc Chân Quân giận dữ, thước ngọc mang theo từng vết rách xanh biếc bỗng nhiên hóa thành một tầng hào quang giống như phỉ thúy, ngăn cản Hóa Cốt Huyết Diễm.
- Đi!
Phương Tịch lại không hề ngoài ý muốn, lần nữa bấm niệm pháp quyết.
Ngũ Hỏa Cổ phun ra một đoàn u hỏa màu xanh biếc, trông xanh biếc dị thường, mang theo mùi thơm. Mặc dù Bích Ngọc Chân Quân ngửi được, cũng cảm giác đầu hơi choáng nhưng hắn là yêu thú, trời sinh thể phách cường đại, chút khí độc này căn bản không thể làm gì hắn.
Phụt!
Ngũ Hỏa Cổ không ngừng phun ra một quả cầu lửa.
Trong đó đã có Huyền Cương Thi Hỏa, cũng có Tam Dương Ma Hỏa, Hồng Liên Ma diễm...
Năm loại ma diễm khau nhau lộ ra uy năng hủy thiên diệt địa, sắp xếp theo Ngũ Hành.
Phương Tịch không ngừng lại, lạnh lùng quát to một tiếng:
- Nổ!
Ầm ầm!
Ngọn lửa năm màu bỗng nhiên nổ tung, nhiệt độ cực nóng nháy mắt hòa tan vô số hạt cát trong sa mạc, hình thành vật chất giống như lưu ly.
Vô số sóng lửa cuộn trào, khói bụi lan tràn.
Sau khi ngọn lửa năm màu tiêu tán, một tia hào quang xanh biếc bay ra khỏi hố sâu, chính là Bích Ngọc Chân Quân.
Chỉ là lúc này thân thể đối phương hiện ra mấy mảnh cháy đen, trong tay còn nắm lấy một chiếc thước ngọc đầy vết rách.
Soạt!
Bỗng nhiên, Linh Bảo thước ngọc trực tiếp nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.
- Các hạ rốt cuộc là người phương nào, bản nhân hẳn là không cừu không oán với các hạ nhỉ.
Bích Ngọc Chân Quân lạnh lùng nói.
- Gian tế của Yêu tộc, người người có thể tru diệt!
Phương Tịch cười lạnh một tiếng, Diêm La Thiên Tử pháp tướng xuất hiện, Diêm Ma Pháp Vực chớp mắt khuếch trương.
- Thì ra là thế, vậy thì không thể để ngươi sống nữa.
Bích Ngọc Chân Quân nheo mắt, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trong tay hiện ra một tòa tiểu tháp xám trắng.