Hải ngoại.
Trên đại điện của Thượng Quan gia.
Không ít cao tầng ngồi ngay ngắn trong điện.
Lúc này, đại điện có một loại yên tĩnh quỷ dị.
Trong lòng mỗi người đều như bị một tảng đá lớn đè ép, đẩy không được, lại không chịu rơi xuống.
Tảng đá này làm cho tất cả mọi người thấp thỏm lo âu, nhất là Thượng Quan Kỳ Thành ở trên cùng.
Nguyên nhân dẫn tới tràng cảnh như thế là do một tin tức đột nhiên xuất hiện.
Đoạn thời gian trước, mọi người đều biết có một vị khoáng cổ thước kim mang theo Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, nhưng lại không rõ thân phận.
Nhưng mà hắn khai sáng tiên lộ, chân đạp lên con đường khác hoàn toàn trước đây, một tiếng hót làm kinh người.
Kéo ra tấm màn của đại thế.
Thượng Quan gia của bọn họ muốn kết giao với người này.
Hi vọng có thể có giao tình nhất định với đối phương, phía sau nhất định sẽ có chỗ tốt cực lớn.
Chỉ là điều tra hồi lâu, vẫn không có bất cứ tin tức gì. Dù là muốn giúp đỡ đối phương một chút để gia tăng giao tình thì cũng không có đầu mối.
Mới đầu bọn hắn cảm thấy chỉ cần có sự giúp đỡ của người này, có lẽ sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Tiếu Tam Sinh, sẽ không còn bị người ta dùng thế lực bắt ép nữa. Hoặc là nói, dưới cái nhìn của bọn hắn, Tiếu Tam Sinh quá bình thường.
Dù là người bị giới hạn thì cũng nên tìm một người đủ cao minh.
Người đệ nhất từ xưa tới nay chính là người thích hợp nhất.
Sau đó Thượng Quan nhất tộc sẽ không xuống dốc nữa.
Bọn hắn cảm thấy không chỉ có mỗi mình có cách nghĩ này, các đại gia tộc đều sẽ như thế.
Chỉ là không người nào có thể tìm được người kia.
Nhưng mà mấy ngày nay, một tin tức phô thiên cái địa được truyền ra.
Tất cả mọi người biết được một chuyện.
Người khai sáng con đường thành tiên mới, chân đạp lên sự chán ghét vứt bỏ của thiên địa, mang Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, người đệ nhất cổ kim kia, không phải là người nào khác, mà chính là Tiếu Tam Sinh.
Hắn được định sẵn là vô địch, định sẵn là danh chấn thiên hạ.
Sau khi biết được tin tức này, cao tầng của Thượng Quan nhất tộc đều ngây ra như phỗng.
Thượng Quan Kỳ Thành càng là ngồi liệt ở trên ghế cao.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, duy chỉ không hề nghĩ tới loại khả năng này.
Thì ra bọn hắn lại cách nhân vật như vậy gần như thế? Nhưng mà bọn hắn lại tự mình bóp nát cơ hội này.
Thượng Quan Kỳ Thành nghĩ đến lần trước, khi đó Tiếu Tam Sinh tới.
Mà bọn hắn đã mở miệng muốn thoát khỏi đối phương vào lúc đó.
Vốn cho rằng đó là một hành động vĩ đại.
Thế nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương sở dĩ đến hải ngoại là vì thành tiên.
Đó cũng là cơ hội cuối cùng, nếu như không nói cái gì, vậy bây giờ bọn hắn sẽ khác với tất cả.
Nhưng cơ hội lại bị bọn hắn tự tay bóp nát như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Thượng Quan Kỳ Thành đều cảm thấy có chút ngột ngạt.
Giao hảo tốt trước khi thành tiên, đó chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hiện tại…
Dù là dệt hoa trên gấm thì đối phương cũng cảm thấy khinh thường.
Nếu như đối phương muốn nhằm vào, Thượng Quan nhất tộc sẽ xong đời.
Lúc này, một bóng người đi đến, nàng nhìn tất cả mọi người, nói khẽ: "Ta đã nói rồi, các ngươi sẽ hối hận."
Thượng Quan Thanh Tố nhìn đám người thông thái rởm này, lắc đầu thở dài: "Có đôi khi ta thật sự cảm thấy đáng buồn thay cho các ngươi. Các ngươi vừa mới ra khỏi hắc ám, liền quên mất đi ánh sáng là như thế nào. Người có dã tâm sẽ không ngả bài với đối phương ở thời điểm đó. Các ngươi thật sự không xứng làm một gia tộc cao cấp.”
Giọng nói vừa dứt, Thượng Quan Thanh Tố quay người rời đi:
"Nhắc nhở các ngươi một câu, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có người đến xem món đồ mà vị tiền bối kia lưu lại, hi vọng các ngươi sẽ không làm chậm trễ chuyện. Người kia đã được vị tiền bối kia cho phép, cũng là người mà các ngươi không chọc nổi.”
Đối với Thượng Quan nhất tộc, Thượng Quan Thanh Tố cảm thấy vô cùng may mắn vì lựa chọn của mình.
Nàng cũng chưa từng nghĩ đến, Tiếu Tam Sinh thế mà lại cao minh như vậy.
Thượng Quan Kỳ Thành cắn răng nói:
"Chí ít thì tộc chúng ta đã được tự do, năng lực của chúng ta đủ để chiếm một chỗ cắm dùi tại hải ngoại."
Điều này là điều không thể phủ nhận.
Tương lai không bị người áp chế, như thế vẫn chưa đủ sao?
Đại thế mở ra, không thể nói trước được tương lai sẽ như thế nào, có lẽ tộc của bọn hắn cũng có thể xuất hiện một nhân vật khó lường?
Không cách nào quay đầu lại, Thượng Quan nhất tộc bọn hắn đành phải kiên trì đi tiếp.
Cố gắng đi tốt một chút.
Chỉ là lại bỏ lỡ cơ hội một cách như vậy, khiến cho trong lòng bọn hắn không khỏi cảm thấy uể oải.
Hi vọng tương lai sẽ không hối hận.
…
Hải vực của Thập Nhị Thiên Vương.
Có mười hai cột nước dâng lên.
Phía trên mỗi một cột nước đều có một thân ảnh xuất hiện.
"Xem ra trạng thái của các vị cũng không tệ." Đào Mộc Tú Thiên Vương lên tiếng.
"Thành tiên đương nhiên là sẽ khác, hiện nay hải vực cũng đang dần hóa thành Tiên Vực, chắc là các ngươi đều cảm giác được." Mộc Long Ngọc nói.
"Đúng vậy, không ít thế lực đều đã không phải là đối thủ của một vực chúng ta, hiện tại chính là an tĩnh chờ đợi đại thế đến. Ở lại hải vực sẽ có thể thu hoạch được cơ duyên đại thế." Mộng Lam Linh lên tiếng.
"Ta muốn biết các ngươi ai có vị trí của Tinh Luân không?" Hải La Thiên Vương mở miệng hỏi.
"Tinh Luân ở trong tay Hồ Nguyệt Tiên, nàng chắc là đang ở Nam Bộ." Mộc Long Ngọc nói.
Nghe vậy, Mộng Lam Linh nhắc nhở:
"Hồ Nguyệt Tiên chết rồi, bị Tiếu Tam Sinh giết. Nghe nói chuyện đầu tiên hắn làm sau khi thành tiên chính là đại khai sát giới tại Nam Bộ. Người của Đại Thiên Thần Tông bị hắn giết rất nhiều. Phong Hoa đạo nhân tại Nam Bộ bị một đao của hắn chém tất cả phân thân, chuyện này gây nên oanh động không nhỏ tại Nam Bộ. Mỗi một tông môn đều có người chết. Là một thanh đao màu đỏ, nghe nói khó mà ngăn cản."
"Giết người xong thì sao? Hắn đi đâu rồi? Có tiếp tục giết người của Đại Thiên Thần Tông hay không?" Có Thiên Vương hỏi.
Nếu như có, Thập Nhị Thiên Vương bọn hắn cũng nên biểu thị một chút.
Phải biết, bọn hắn chính là đi theo đối phương thành tiên.
Ngoài ra, một màn kinh thế hãi tục kia khiến cho bọn hắn đén nay đều không thể quên.
Những người khác không rõ bọn hắn thành tiên có bao nhiêu khó khăn, nhưng là người trong cuộc, bọn hắn sao có thể không biết?
"Không có tiếp tục, bây giờ Tiếu Tam Sinh đã biến mất, chẳng biết đi đâu." Mộng Lam Linh nói.
Nghe vậy, Hải La Thiên Vương rũ mắt nói: "Cho nên nói Tinh Luân khả năng đã bị Tiếu Tam Sinh cầm đi?"
Mộng Lam Linh gật đầu.
Trong lúc nhất thời, Hải La không lên tiếng nữa, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Mà Mộc Long Ngọc thì đột nhiên nói: "Ta muốn đi Thiên Âm Tông một chuyến, có lẽ đã đến lúc chúng ta trả giá rồi."
"Hiện tại đi sao?" Giọng nói trầm thấp truyền đến: "Nếu như đại thế đến ngươi không tại hải vực thì sẽ bị bỏ lại."
Bị bỏ lại thì sẽ bị đánh.
Đây là chuyện không cách nào thay đổi, cũng là nguyên nhân mà bọn hắn nhất định phải thành tiên.
"Ta đã đi tiên lộ hai lần, dù không có cơ duyên đại thế thì cũng sẽ không kém các ngươi là bao." Mộc Long Ngọc tự tin nói.
Hắn cần phải đi Thiên Âm Tông một chuyến, gặp người kia một chút.
Có lẽ đối phương sẽ mang đến một chút tin tức.
Bọn hắn thành tiên, Tiếu Tam Sinh cũng rời đi.
Nhưng mà bất kỳ món quà gì đều phải có cái giá của nó, Thập Nhị Thiên Vương bọn hắn không đánh đổi một số thứ thì lòng cũng sẽ không an ổn.
Không sợ đối phương ra điều kiện, chỉ sợ đối phương không nhắc tới một lời.
"Thiên Âm Tông nguy hiểm, chuyện này ngươi tốt nhất nên nghĩ lại." Đào Mộc Tú cười nói:
"Thiên Âm Tông đắc tội không ít người, không chỉ như thế bọn hắn còn có không ít bảo vật, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm. Đại Thiên Thần Yông là đang nhìn nhất. Nghe nói người Thiên Âm Tông phá vỡ bình chướng tinh thần của bọn hắn. Các ngươi có lẽ đều hiểu rõ chân tướng, nhưng chuyện bình chướng tinh thần bị phá là sự thật không cách nào thay đổi. Chân tướng không quan trọng đối với Đại Thiên Thần Tông, quan trọng là không thể để chuyện này xuất hiện."