Sau khi tiếp nhận đan dược, Giang Hạo có phần hơi xúc động.
Đan dược Trúc Cơ không có một chút tác dụng nào với hắn cả, nhưng mà hắn đúng là cần phải mua.
Nếu như thật sự do Bạch Dạ tự tay luyện chế, sẽ có thể dùng làm môi giới nguyền rủa.
Chỉ là rất khó thành công, cần nhiều thứ hơn.
"Thật chính là do Bạch Dạ sư huynh tự mình luyện chế sao?"
Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên, già trẻ không gạt." Diệp Nhã Tình gật đầu, nói với vẻ chân thành.
"Còn nữa không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Có thì có, nhưng mà ngươi có nhiều linh thạch như vậy sao? Ngươi mới Trúc Cơ hậu kỳ." Diệp Nhã Tình mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Tu vi của sư muội không mạnh bằng ta? Ngươi có khả năng có đan dược, ta sao lại không thể có linh thạch chứ?" Giang Hạo hỏi lại.
Diệp Nhã Tình không khỏi ngây ngẩn cả người, chợt gật đầu:
"Sư huynh nói có lý."
Sau đó nàng lấy ra chín bình đan dược:
"Tổng cộng mười bình, bốn trăm linh thạch."
"Còn nữa không?" Giang Hạo tiếp tục hỏi.
"Linh thạch của sư huynh hình như có chút nhiều lạ thường thì phải?" Diệp Nhã Tình hỏi.
"Tích thật nhiều năm." Giang Hạo nói.
Rất nhiều người đều biết mình bán Linh phù.
Nếu không tại sao người của Chấp Pháp Phong lại ngày ngày nhìn chằm chằm hắn chứ?
Chính là muốn kiếm tiền từ trên người hắn.
Ở trong mắt những người khác, hắn có thiên phú chế phù nhất định, loại người này đương nhiên là dễ kiếm linh thạch.
Chế Phù Sư, Luyện Đan Sư, Đoán Tạo Sư, Trận Pháp Sư, đều là nghề nghiệp kiếm tiền.
Chẳng qua là có nghề kiếm được nhiều, có nghề kiếm được ít.
Có cánh cửa thấp, có cánh cửa cao.
Nếu như muốn trổ hết tài năng, nhất định phải có thiên phú tương ứng.
Nếu không phải là đồ mà người bình thường biết thì căn bản là không thể bán được.
Ví dụ như Thần Hành Phù ban đầu được định giá năm tấm một khối linh thạch.
Trên thực tế căn bản không ai mua cả, còn không đủ chi phí tài liệu.
"Không có đan dược, pháp bảo có được hay không? Nhưng mà đã hư hại. Ta vốn định đem đi sửa." Diệp Nhã Tình tìm kiếm một hồi, lấy ra một tấm chắn lớn chừng bàn tay, sau đó giải thích:
"Như Ý Sơn Thuẫn, có thể tùy tâm phòng ngự, cũng có thể tự động phòng ngự. Tự động phòng ngự có hạn chế nghiêm trọng, thế nhưng tùy tâm phòng ngự không có bất cứ vấn đề gì. Có khả năng chống đỡ tất cả phòng ngự của Trúc Cơ, dù là Kim Đan cũng có thể ngăn cản một ít.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, nó bị hỏng. Sửa chữa cần ba ngàn linh thạch, với trạng thái tổn hại bây giờ chỉ có giá thị trường là hai ngàn năm."
"Nói cách khác, mua về và muốn sử dụng như thường thì cần năm ngàn năm?" Giang Hạo kinh ngạc.
"Sáu ngàn, phải lời năm trăm chứ, nếu không thì ta kiếm cái gì đây? Thế nhưng chỉ cần Bạch Dạ tiến vào thủ tịch, ngươi có thể bán với giá sáu ngàn sáu." Diệp Nhã Tình nhắc nhở.
Giang Hạo: "…"
Bản thân mình lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?
Thế nhưng, nếu như cái này thật sự là của Bạch Dạ, xác suất lớn là pháp bảo tùy thân.
Dùng thứ này làm môi giới, xác xuất thành công sẽ càng cao.
Thế nhưng tốn bốn trăm đan dược, lại tốn sáu ngàn pháp bảo, tổng là sáu ngàn bốn.
Vì nguyền rủa Bạch Dạ, thế mà lại tiêu tốn nhiều như thế.
Đây chỉ là bắt đầu, còn chưa biết nguyền rủa cần tài liệu gì nữa.
Còn không bằng rút đao.
Nhưng mà nếu như có thể bán lại được dan dược và pháp bảo, trên thực tế cũng sẽ thua lỗ linh thạch.
Ngoài ra, phương thức tính toán chi phí thật ra không đúng, hắn chắc là không cần nhiều linh thạch như vậy.
"Ta lấy đan dược trước, pháp bảo thì muốn suy nghĩ một chút." Giang Hạo đưa bốn trăm linh thạch qua rồi tiếp tục nói:
"Ngày mai chúng ta lại gặp mặt ở đây, ta có thể đưa ra đáp án."
"Được, ngày mai ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này." Sau khi cẩn thận mừng rỡ nhận lấy linh thạch, Diệp Nhã Tình mới nói:
"Ngươi có sáu ngàn linh thạch sao?"
"Ba ngàn, ba ngàn khác ta đang xem xét có nên sửa hay không." Giang Hạo sửa lời.
Mua đồ trong tay vị sư tỷ này đúng là chỉ cần tốn ba ngàn.
Chi phí lập tức được giảm bớt.
"Đúng vậy." Diệp Nhã Tình gật đầu.
Sau đó, Giang Hạo quay về linh điền.
Mà Diệp Nhã Tình thì tiếp tục chăm sóc linh dược xung quanh.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đến phiên chợ, bày quầy bán Linh phù.
Lý do hắn muốn chờ đến ngày hôm nay mới quyết định mua pháp bảo là vì muốn giám định pháp bảo kia.
Bởi vì tương đối đắt đỏ, hắn muốn giám định một chút xem có phải là của Bạch Dạ hay không.
Chỉ cần là đúng, hắn sẽ mua.
Nếu không sẽ từ bỏ.
Đương nhiên, hôm nay hắn đến đây để kiếm linh thạch, nếu như thu thập không đủ thì chỉ có thể thử mua nợ.
Hiện tại hắn có 1300 linh thạch, còn thiếu một ngàn bảy.
Lần này, hắn bày mười lăm tấm Trị Liệu Phù, mười lăm tấm Thập Vạn Thần Kiếm Phù, cùng với mười lăm tấm Phá Địa Phù.
Chỉ cần bán hết toàn bộ sẽ có đủ tiền.
Thế nhưng khả năng rất thấp.
Trừ khi…
"Có Ngự Lực Phù sao?" Đột nhiên có người hỏi.
Giang Hạo ngẩng đầu, nhận ra một gương mặt quen thuộc, là một thanh niên.
Trong nháy mắt nhận ra đối phương, hắn khẽ lắc đầu: "Không có."
"Không có?" Đoàn Quan nói với vẻ khinh thường:
"Phù lục đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết chế tác? Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi chỉ để bài trí thôi sao? Chưa từng thấy Chế Phù Sư nào kém cỏi như ngươi. Có chút thiên phú cũng không biết chăm chỉ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Ta khuyên ngươi vẫn nên về nhà làm ruộng đi."
Chờ hắn nói xong, liền trực tiếp quét hết tất cả Linh phù, để lại hai ngàn hai trăm năm mươi linh thạch.
Hành động này khiến cho Giang Hạo mơ hồ.
Đối phương nói chuyện đúng là tàn nhẫn thật, thế nhưng mua sắm Linh phù lại càng ác hơn.
Tại sao người khác lại có nhiều linh thạch như vậy chứ?
Thật ra lần này hắn tới đây bày quầy bán hàng, chính là vì chờ vị sư huynh này.
Hắn có không ít Ngự Lực Phù, thế nhưng lại không bán.
Chính là để đến lúc gặp được đối phương, khiến cho hắn mắc lỗi.
Nếu như không chọn được, hắn có lẽ sẽ không mua.
Được không bù mất.
Đối phương đã lâu rồi không xuất hiện, hắn cảm thấy cũng nên tới rồi.
Không nghĩ tới lại thật sự xuất hiện.
Hắn hy vọng qua mấy tháng nữa có thể gặp được vị sư huynh này.
Nếu không thì Lãnh Điềm sư tỷ cũng được.
Sau đó, hắn lại đi tới ranh giới Bách Cốt Lâm, gặp Diệp Nhã Tình sư tỷ.
"Sư huynh thật sự tới, suy nghĩ kỹ chưa?"
"Có thể kiểm hàng trước không?"
"Tất nhiên."
Sau khi nhận được pháp bảo, Giang Hạo thi triển thần thông giám định.
【 Như Ý Sơn Thuẫn bị hao tổn: Sau khi tế luyện có thể tùy tâm mà động, như là một ngọn núi lớn trầm ổn, lực phòng ngự cực mạnh, là pháp bảo quan trọng lúc Bạch Dạ Kim Đan, sau khi bị hư hỏng bị Diệp Nhã Tình nhặt về, cho dù có sửa thì cũng kém xa ban đầu, đang đợi người coi tiền như rác tiếp nhận. 】
Giang Hạo: "…"
Ban đầu phát hiện đúng là pháp bảo của Bạch Dạ hắn còn có chút cao hứng, nhưng nhất thời lại có chút khó xử.
Kẻ coi tiền như rác…
Bản thân mình không những phải làm, mà còn tỏ ra vẻ vui mừng.
"Mua." Hắn khẽ cắn răng rồi giao cho đối phương ba ngàn linh thạch.
Sau khi đưa tới ba ngàn, hắn còn lại năm trăm linh thạch.
Năm trăm này thật ra rất nhiều, thế nhưng đối với hắn mà nói, luôn cảm giác không đủ dùng.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Diệp Nhã Tình có phần hơi kinh ngạc.
"Vô cùng chắc chắn, ta còn có thể bán ra ba ngàn năm." Giang Hạo nói nghiêm túc.
"Ngươi đúng là dám cược lớn, vậy chúc ngươi may mắn." Diệp Nhã Tình cũng không nhiều lời nữa.
Sau đó, Giang Hạo tạm biệt đối phương.
Toàn bộ quá trình, hai người đều không báo thân phận của nhau, chỉ là làm giao dịch đơn giản.
Như này tốt cho tất cả mọi người.
Ngày kế tiếp.
Ngày cuối cùng của nhiệm vụ gieo trồng.
Giang Hạo bớt thời gian giám định đan dược.
Bình thứ nhất bị lừa, không phải là Bạch Dạ luyện chế.
"Thật sự không nghĩ tới, đệ tử thủ tịch cũng sẽ gạt người."
Hắn còn tưởng rằng đối phương căn bản là khinh thường nói dối loại chuyện nhỏ nhặt này.
Xem ra tất cả mọi người đều vô cùng thiếu linh thạch.
Giống như một Nguyên Thần trung kỳ như hắn, xem xét tình huống trước mắt còn không có tiền bằng một Trúc Cơ hậu kỳ.
"Hôm nay sau khi bàn giao nhiệm vụ tông môn, chỉ cần chờ đến tụ hội vào giờ Tý."
------
Dịch: MBMH Translate