Thiên m tông.
Bạch Nguyệt Hồ.
Ngân Sa tiên tử đi vào bên hồ, nhìn thấy Bạch Trưởng lão đang đứng bên cạnh hòn đảo. Nàng bước ra một bước, đi đến trước hòn đảo.
Bạch Chỉ ngồi xuống dưới đình, nhìn mặt hồ, khẽ thở dài: "Vẫn là không có manh mối sao?"
"Đúng vậy, nữ tử được mang về không mở miệng, dùng biện pháp gì đều không có tác dụng. Mặt khác, Nhan Thường của Lạc Hà Tông đã mất tích, chúng ta hoài nghi có liên quan tới Phong Hoa đạo nhân." Ngân Sa tiên tử nói.
"Cũng không đạt được kết quả gì từ chỗ Đề Đăng đạo nhân sao?" Bạch Chỉ hỏi.
"Đạt được một chút, nhưng vẫn không cách nào khóa chặt được tung tích của Phong Hoa đạo nhân. Phân thân của hắn quá nhiều, hơn nữa đều cực kì cực đoan. Trước đó bị Chưởng môn đánh bị thương, hiện nay càng không muốn xuất hiện. Cho dù là phân thân của hắn đều không thể biết được bị trí của hắn. Mấy lần vận dụng Thiên Nguyên Kính đều không thể tìm ra bản thể, trừ phi…" Ngân Sa tiên tử không nói tiếp.
Trừ phi dùng Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
Nhưng mà tìm một người còn không đến mức dùng cái gương này.
Đối phương cũng không có quan trọng đến mức độ này.
Được không bù mất.
Bạch Chỉ rũ mắt, nói:
"Cố gắng khiến cho nữ tử kia mở miệng, mặt khác tìm kiếm Nhan Thường, lại để nội ứng tiến vào Lạc Hà tông."
"Đã tiến vào, hiện tại đang điều tra tất cả tin tức liên quan tới Nhan Thường. Vì phòng ngừa đây là cạm bẫy của Phong Hoa đạo nhân, chúng ta đã bắt đầu nhìn chằm chằm những người khác, hành động cực kì bí mật. Nhưng không loại trừ khả năng đã bị đối phương phát hiện. Chỉ có thể cố gắng toàn lực ẩn nấp và phát hiện xung quanh." Ngân Sa tiên tử nói.
"Người đi Tây Bộ vẫn chưa về?" Bạch Chỉ hỏi.
"Chắc là còn cần hai năm nữa." Ngân Sa tiên tử nói.
Nàng cũng không để ý đến mấy người ở Tây Bộ, chuyện trước mắt cần để ý là Giang Hạo lúc nào trở về. Cũng may chuyện của nàng không tính là khẩn cấp.
"Qua một thời gian ngắn nữa chính là thời điểm sàng chọn thủ tịch dự tuyển. Các ngươi cần liên hợp với Chấp Pháp Phong tông môn ổn định lại, đảm bảo cho dự tuyển được thuận lợi." Bạch Chỉ nhìn qua Ngân Sa, nói.
Ngân Sa tiên tử gật đầu.
Chờ Ngân Sa tiên tử rời đi, Bạch Chỉ mới nhăn mày.
Gần nhất không biết vì sao, tâm thần của nàng luôn chút không tập trung.
Nàng đã thành tiên, không hiểu sao lại xuất hiện loại tình huống này.
Nhất định là có đồ vật gì đó ảnh hưởng đến nàng.
…
Long quật.
Giang Hạo dẫn người đi ra khỏi phòng luyện đan.
Khung cảnh vẫn là trời xanh mây trắng như lúc đầu.
Hắn biết, đây là bên ngoài Long quật, mà chỗ mình đến trước đó là chỗ sâu.
Từ việc Đại Thiên Thần Tông gian nan tiến vào gian phòng thứ ba liền có thể nhìn ra.
"Tiền bối biết làm thế nào để rời khỏi Long quật không?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Ngươi biết?" Giang Hạo hỏi.
"Biết, biết." Nam tử trẻ tuổi nói xong thì lấy trận pháp ra.
Sau khi bố trí xong, hắn liền nộp ra:
"Tiền bối có thể kích hoạt trận pháp, chắc là có thể tới vị trí lúc đến."
Giang Hạo cầm đồ, trực tiếp kích hoạt trận pháp, mang theo Hồng Vũ Diệp cùng biến mất tại chỗ.
Ngạch?
Nam tử trẻ tuổi ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối phương lại cứ rời đi như vậy.
Hắn cũng không dám chậm trễ, cũng rời đi theo.
Nhưng mà, Đại Thiên Thần Tông lại vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì Tiếu Tam Sinh vô tung vô ảnh, thậm chí có thể tiến về khu vực mà bọn hắn không biết. Không chỉ như thế, đối phương còn có thể tiến đến khu vực kế hoạch trọng yếu.
Một khi bỏ bê phòng bị thì hậu quả khó mà lường được.
Nhưng mà bọn hắn vẫn không thể tìm thấy người.
Chuyện này càng khiến bọn hắn để ý hơn, vận dụng càng nhiều nhân thủ.
---
Trong cái khe.
Xung quanh Giang Hạo có lực lượng nguyên thần hiện ra, chờ tất cả lắng lại, hắn mới mở mắt ra.
Chuyện hắn là đầu tiên là quan sát xem bản thân mình có vấn đề gì không.
Sau khi xác định không sao, hắn mới quan sát trái phải, đúng là cái khe trước khi đi vào, xung quanh cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Hắn liền nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Vũ Diệp cũng mở mắt ra.
Giang Hạo thấy thế liền pha trà rồi đưa tới, thuận miệng hỏi: "Tiền bối đã tiến vào khu bảo vật của Long tộc sao?"
"Muốn đồ vật bên trong sao?" Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, hỏi.
"Chỉ là tò mò không biết bên trong có cái gì." Giang Hạo trả lời.
"Cũng không có gì."
Hồng Vũ Diệp uống trà thuận miệng nói: "Chỉ là một đống linh thạch chất cao như núi và rất nhiều pháp bảo rỉ sét, cũng không có gì đặc thù."
Giang Hạo nghe vậy thì sững sờ tại chỗ.
"Ngươi sao thế?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.
"Không có gì."
Giang Hạo lấy lại tinh thần, cảm khái: "Đáng tiếc, rỉ sét."
"Đáng tiếc sao?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nói:
"Ngươi hình như rất thích mua đồ rỉ sét? Hình như tại Tây Bộ từng mua rất nhiều pháp bảo rỉ sét.”
"Tiền bối nói đùa, loại đồ này bình thường sẽ rẻ hơn một chút, lau một chút có thể bán với giá cao." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, sau đó hỏi Giang Hạo làm sao để rời khỏi nơi này.
Hắn suy tư chốc lát rồi nói: "Ra ngoài vẫn nên lặng yên không tiếng động mới tốt."
Hắn cũng không tính để người ta biết mình đã ra ngoài.
n, người trẻ tuổi vừa rồi biết, nhưng mà cũng không ngại.
Nói ra cũng chưa chắc đã có người tin tưởng.
Chỉ cần không đáng tin thì áp lực của Đại Thiên Thần Tông sẽ càng lớn.
"Tiền bối có thể xuất phát chưa?" Giang Hạo vươn tay ra, dò hỏi.
Người kia đứng dậy nắm lấy tay của hắn, cuối cùng hai người biến mất tại chỗ.
Sau bảy ngày.
Bên bờ đảo Lưu Ly.
Một chiếc thuyền to lớn dừng sát nơi này.
Hai thân ảnh đơn bạc đứng trên boong tàu.
Bọn hắn nhìn mặt trời lặn phía xa, có chút cảm khái.
"Ngươi không phải đã để người ta đi vào hỗ trợ tìm kiếm hay sao? Có manh mối gì không?" Nữ tử hỏi với sắc mặt tái nhợt.
Khí tức của nàng càng thêm suy yếu, thời gian giống như không còn nhiều.
"Vẫn chưa có tin tức." Tư Đồ Vô Đạo đáp.
Thật ra đã có tin tức.
Một trong ba người đã đi ra, nhưng không có tới tìm hắn, chẳng biết đã đi đâu. Một người khác đã chết.
Chỉ còn lại Tiếu Tam Sinh.
Mà Tiếu Tam Sinh cơ bản sẽ không thật sự giúp hắn.
Cho nên chuyện này đã thất bại.
Chỉ là hắn nói không nên lời.
"Không có việc gì, không lấy được cũng không sao, không ảnh hưởng gì cả." Nữ tử vừa cười vừa nói.
Tư Đồ Vô Đạo gật đầu, cũng không nói gì.
Bọn hắn ngồi xuống trên boong thuyền, ngắm nhìn mặt trời lặn đến bầu trời đêm đầy sao.
Đêm khuya, nữ tử dựa sát vào trong ngực Tư Đồ Vô Đạo nằm ngủ.
Tư Đồ Vô Đạo nhìn nữ tử bên cạnh, có chút mất mát.
Hắn thầm thở dài một tiếng, cũng nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là không biết từ lúc nào, hắn giống như nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đi về phía mình, đặt thứ gì đó xuống trước mặt hắn rồi quay người rời đi.
Tư Đồ Vô Đạo chợt bừng tỉnh.
Người nào?
Lực lượng của hắn bao trùm xung quanh, cảnh giác tất cả.
Nhưng mà lại không có phát hiện được chút dị thường nào.
Chỉ là, lúc hắn cúi đầu nhìn về phía trước lại ngây ngẩn cả người. Một bình đan dược trong suốt an tĩnh nằm trước mặt hắn, đan dược màu đỏ chứa hoa văn phá lệ bắt mắt.
Xích Vũ Thần Đan.
Tư Đồ Vô Đạo trước đó đã từng kiểm tra kiểu dáng của Thần Đan, lúc này thấy vậy thì lập tức sững sờ.
Cho nên vừa rồi cũng không phải là ảo giác, mà là Tiếu Tam Sinh đã tới?
Không chỉ có tới, còn đưa Xích Vũ Thần Đan tới?
Làm sao có thể chứ?
Trong nhận thức của hắn, Tiếu Tam Sinh không phải là như này.
Rõ ràng đối phương là người không thể tín nhiệm nhất, nhưng hết lần này tới lần khác lại đáng tín nhiệm nhất.
Chẳng lẽ không phải Tiếu Tam Sinh?
Hắn cất đan dược vào, cũng không lập tức dụng.
Sáng sớm.
Lúc mặt trời mọc, hắn nhìn về phía phương xa, bên kia có người đạp không mà tới.
Là một lão giả có tu vi cực cao.
"Võ lão?"
Sau khi Tư Đồ Vô Đạo đưa người bên cạnh đi nghỉ ngơi mới ra ngoài tiếp khách.
Võ lão nhìn nữ tử yếu ớt kia, trong lòng thở dài một cái nói:
"Có thu hoạch gì không?"
Tư Đồ Vô Đạo lắc đầu, bên trong ánh mắt vô cùng ảm đạm.
"Ngươi biết Tiếu Tam Sinh không? Nghe nói ngươi đã đưa vảy rồng thứ ba cho hắn? Có thể thông qua vảy rồng tìm được hắn hay không? Có lẽ có thể có được đan dược mà ngươi muốn." Võ lão nói.
Nghe vậy, Tư Đồ Vô Đạo lập tức lên tinh thần, sau đó lại thở dài một tiếng: "Không có cách nào, trừ khi Chân Long xuất thủ."
"Bên phía ngươi có tin tức gì về Tiếu Tam Sinh không?"
"Không có, chắc là đối phương cũng sẽ không tới tìm ta, Võ lão có tin tức của hắn sao?"
"Không có quá nhiều tin tức, trước mắt chỉ biết là hắn từng xuất hiện tại phòng đan dược, chỉ lấy một viên đan dược."
"Một viên đan dược? Võ lão biết là đan dược gì không?"
"Không biết."
Biểu hiện của Tư Đồ Vô Đạo có chút uể oải, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn kinh.
Cho nên thật sự là đan dược mà Tiếu Tam Sinh đưa tới.
Hơn nữa, lần duy nhất đối phương bị phát hiện lại là lúc lấy đan dược giúp hắn?