Thiên Âm Tông.
Rừng cây trong chỗ sâu của Đoạn Tình Nhai.
Nơi hẻo lánh có trận pháp bao trùm, tiếng kêu thống khổ như ẩn như hiện.
Mính Y tiên tử khoanh chân ngồi trên trận pháp, thân thể có vô số phù văn hiển hiện. Các loại pháp bảo lóe lên, nhưng sắp bị dập tắt.
Đây là rất nhiều bảo vật mà nàng đạt được trong những năm này. Từng món đã vỡ vụn, không áp chế được bao lâu. Ba bốn ngày trôi qua, nàng dần dần mất đi quyền khống chế thân thể. Không chỉ như thế, ý thức cũng trở nên mơ hồ, cả người có thể bất tính bất cứ lúc nào. Nàng gắt gao cắn răng, máu tươi tràn ra từ trong miệng.
Cho dù có thống khổ nàng cũng không muốn từ bỏ, nhất là khi nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, có một thần hồn đang thay thế nàng. Nhưng mà dù có cố gắng thế nào, lại có nhiều pháp bảo thần bí như nào, cũng không kiên trì được bao lâu.
"Thánh Chủ, ta là tín đồ thành kính của ngài, ngài có gì cần có thể phân phó ta làm." Nàng đau khổ cầu khẩn.
Nhưng mà không có bất kỳ sự đáp lại nào. Thần hồn kia cao cao tại thượng, căn bản khinh thường giao lưu với nàng. Nhận ra ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, Mính Y tiên tử biết mình sắp tới cực hạn. Nhưng mà bây giờ còn có ai có thể cứu nàng?
Nàng chỉ có thể nghĩ tới Diệu Thính Liên.
Không do dự, nàng rời khỏi trận pháp tiến về chỗ ở của Diệu Thính Liên.
Chỉ hi vọng đối phương là người có lòng trắc ẩn, cứu nàng một lần. Hiện nay nàng chỉ có thể gửi hi vọng vào sự nhân từ của người khác.
Cùng lúc đó, Mục Khởi vốn đang chăm sóc Thi Giới Hoa bỗng nhiên cảm giác được cái gì. Diệu Thính Liên đang trồng hoa bên cạnh cũng là như thế.
Hai người liếc nhau, sau đó nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Chỉ thấy nơi xa có một tiên tử đang chật vật tiến lên, trên thân mang theo khí tức thần hồn đặc thù. Gương mặt dữ tợn, thống khổ vạn phần. Lúc này, nàng gian nan ngẩng đầu, nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
"Cầu các ngươi, cứu ta…"
Mục Khởi và Diệu Thính Liên liếc nhìn nhau. Bọn họ thật ra là không muốn cứu.
Nhưng mà Thánh Chủ đến, bọn hắn cũng rất nguy hiểm, nhất là khi đối phương còn chạy tới. Trong nháy mắt, Mục Khởi đưa ra quyết định, hắn kéo Diệu Thính Liên lui lại, nói:
"Có lẽ có biện pháp có thể cứu ngươi, nhưng mà có được hay không thì phải xem chính ngươi. Tới gần chỗ ở của chúng ta có lẽ sẽ có hi vọng."
Hắn nhớ lúc trước có vô số đồ vật xuất hiện, có thể áp chế Thánh Chủ. Những vật kia có lẽ còn có hiệu quả.
Nếu như không được, hắn hiện tại sẽ mang theo Diệu Thính Liên tới chỗ của sư phụ.
Chuyện cần làm hiện tại chính là rời xa đối phương, không tiếp xúc với đối phương, để tránh liên lụy vào.
Mính Y tiên tử mỏi mệt không chịu nổi. Lúc này, nàng nhìn về phía trước một chút, cố gắng tới gần. Mấy chục mét ngắn ngủi nhưng lại tựa như khoảng cách cực lớn.
Lúc nàng đi được phân nửa, thân thể có chút mất khống chế.
Phịch một tiếng, nàng té ngã trên đất.
Nhưng nàng cũng không từ bỏ, dùng tay nắm chặt mặt đất, bò cũng muốn bò vào, chỉ là trong tay nàng đã không còn sức lực.
Cứu ta, cứu ta, các ngươi sẽ không lỗ, ta cam đoan.
Nàng nhìn về phía trước, muốn mở miệng đưa ra hứa hẹn, nhưng đã không còn sức lực nói chuyện. Ánh mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, giống như đã đi tới gần điểm cuối của sinh mệnh… phải chết ở chỗ này.
"Ai có thể kéo ta một cái?"
Cẩu khẩn trong lòng không cách nào truyền ra ngoài.
Soạt!
Vào lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên có một dây leo cuốn lấy cổ tay của nàng. Ngay sau đó, lực đạo to lớn truyền đến, túm nàng bay vào.
Phía dưới truyền đến giọng nói của Diệu Thính Liên:
"Hiện tại chúng ta cố gắng cứu ngươi, nếu như ngươi sống sót thì phải đồng ý với chúng ta một chuyện.
“Được!" Mính Y tiên tử đồng ý ở trong lòng.
Nhưng mà…
Sau khi đi vào thật sự có thể được cứu vớt sao?
Phịch một tiếng, nàng lại rơi xuống trên mặt đất.
Nàng hơi mở mắt ra, chỉ thấy đại địa giống như bị tử sắc bao trùm, ngay sau đó vô số tử khí phóng lên tận trời.
Bên trong hư ảnh tử khí, nàng giống như nhìn thấy một bóng người. Chân hắn giẫm trên Thâm Uyên hư vô, tay nâng non sông vạn dặm, đỉnh thiên lập địa, lật tay là có thể trấn áp đại địa.
Giờ khắc này, đối phương đang dùng một tay đè nàng xuống, loại ngạt thở kia làm cho nàng sợ hãi. Nhưng mà thần hồn bên trong cơ thể lại càng sợ hãi và tức giận hơn nàng nhiều.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ truyền đến: "Lại là ngươi!"
Sau đó, không còn âm thanh nào nữa, Mính Y tiên tử cũng ngất đi…
---
Đảo Lưu Ly.
Giang Hạo đang đi cùng Hồng Vũ Diệp đột nhiên dừng lại.
"Sơn Hải Ấn Ký động, Diệu sư tỷ gặp nguy hiểm?" Trong lòng của hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, mình bây giờ không có cách nào chạy trở về, chỉ có thể để sau lại nói. Ấn ký mà mình để lại chắc là có thể trấn áp đối phương một đoạn thời gian. Chỉ cần kịp trở về, chắc là không có vấn đề gì.
"Tiền bối cảm thấy liệu sẽ có rồng ở xung quanh hay không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Tại sao lại cảm thấy như vậy?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Người đi lại trên đường không nhiều, hai người tùy ý đi tới. Giang Hạo thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía một số cửa hàng ly kỳ.
Hắn thỉnh thoảng sẽ dừng lại trước một số sạp bán đồ ăn, suy nghĩ có nên mang một chút trở về hay không.
Dứt bỏ những suy nghĩ này, hắn đáp:
"Vị lão giả kia từng nói, có một số rồng khả năng vẫn còn. Lúc trước có một số trứng rồng còn chưa thể rời đi. Đã qua nhiều năm như vậy, nếu như bọn hắn còn sống, nghe thấy Long quật mở ra chắc là sẽ đến xem.”
Bên trong đúng là có không ít đồ, Xích Vũ Thần Đan đều có, các loại truyền thừa khác nhau…
Bản thân hắn có thể dựa vào Long Châu để trực tiếp tiến vào chỗ sâu, vậy thì Chân Long đương nhiên có thể dựa vào thân phận để đi vào.
Hồng Vũ Diệp nhìn người bên cạnh, nhếch miệng cười.
Nàng bỗng nhiên lấy một cuộn da ra, đưa tới.
Người kia hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận: "Đây là cái gì?"
"Ngươi xem một chút." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
Giang Hạo mở ra, phát hiện phía trên ghi chép một chút tư liệu.
"Long sào Tây Bộ, trứng rồng màu đỏ, nó cộng hưởng với thiên địa vào thời khắc mấu chốt, trăm năm sau mới có thể phá xác mà ra. Thiên phú của nó không thể đo lường, sinh ra tất có dị tượng, kèm thêm năng lực đặc thù, không cách nào mang đi chính là tổn thất cực lớn của Long tộc. Để lại truyền thừa, tài nguyên, giúp đỡ trưởng thành. Người đến sau nếu gặp được, hi vọng có thể tiến về Long sào, lấy bí pháp tiến vào chỗ sâu, nhìn trộm xem hắn đã bình an xông phá gông xiềng hay chưa. Dùng vỏ trứng có thể mở bộ truyền thừa thứ nhất, Nhân Hoàng Kiếm Quyết."
Đây là? Giang Hạo đọc mà cảm thấy rung động.
Cuộn da này không phải là ghi chép tư liệu, mà là vật truyền thừa. Bộ truyền thừa thứ nhất chính là Nhân Hoàng Kiếm Quyết, có thể thấy được lốm đốm.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo muốn lấy khăn ra lau một chút, nhìn xem liệu có mấy thứ bụi bặm hay không. Nhưng nhìn có chút sạch sẽ, chắc là sẽ không có.
"Tiền bối, đây là…"
Ghi chép về rồng.
Kỹ càng hơn những gì lão giả nói rất nhiều.
Đây là ở đâu ra?
Trong bảo vật của Long tộc sao?
Giang Hạo lập tức nghĩ đến ghi chép trong gian phòng thứ ba.
Xem ra Hồng Vũ Diệp đi vào đã lấy được món đồ khó lường.
Trong Long quật ngoại trừ món pháp trượng kia và bản thân Long quật ra, đây đại khái là món truyền thừa lợi hại nhất.
Đương nhiên, đối với một số người mà nói, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là đan dược.
Ví dụ như Tư Đồ Vô Đạo.
Hắn đã đến thuyền một chuyến, đưa đan dược cho đối phương.
Chắc là vì cho nữ tử kia.
Hồng Vũ Diệp đặc biệt liếc mắt nhìn nữ tử kia, hỏi một câu: "Ngươi nói xem bọn hắn có quan hệ như thế nào?"
Giang Hạo cảm thấy khó mà trả lời.
Hắn phát hiện Hồng Vũ Diệp vô cùng có hứng thú đối với mấy loại chuyện này.
Nhưng mà hắn vẫn trả lời: "Chắc là đạo lữ."
Khi đó Hồng Vũ Diệp không nói gì.
Cũng không biết có đồng ý hay không.
"Xem ra ngươi đúng là có hứng thú đối với bảo vật của Long tộc." Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười.
Giang Hạo hít sâu một hơi, cuộn da không chỉ ghi chép về một rồng, mà là năm con rồng.
Nói cách khác là có năm bộ truyền thừa.
Mặc dù vô dụng đối với mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy rung động.