Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 71

Tiểu Chúc Chúc rất hăng hái chia sẻ niềm vui khi được thấy ngôi sao biết bay, còn Kim Sân chỉ có thể nói với bé: “Cục cưng, đừng nói cái này nha.”

Dù sao loại chuyện thế này, có thể không đề cập tới thì vẫn tốt hơn. Cho dù vị Thần trưởng thành nào, cũng sẽ chẳng hề vui vẻ khi nhớ lại chuyện bị tất cả mọi người vây lại xem mình khóc cả nửa tiếng đồng hồ.

Chúc Chúc chẳng thể hiểu uẩn khúc bên trong, nhưng nghe ba ba mình nói đừng nói chuyện ngôi sao biết bay thì bé rất tò mò. Bé quay đầu nhìn ba ba đầy khó hiểu: “Tại sao ạ?”

Kim Sân vẫn chưa nghĩ ra một đáp án thật tốt. Anh nhìn con gái mình, trong đầu còn đang nghĩ cách nói làm sao để về sau Chúc Chúc không nhắc đến chuyện này nữa. Kết quả anh còn chưa nghĩ xong, thì Chúc Chúc đã tự mình thông suốt. Bé vỗ tay nhỏ lên đầu, kiểu như đang hận mình quá ngốc, đồng thời nói: “Con biết rồi nha, là vì hôm qua ông không được nhìn ngôi sao biết bay thật đẹp, cho nên không được nói ạ.”

Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy ngôi sao biết bay. Mặc dù ngôi sao biết bay ở trên trời, nhưng Chúc Chúc tưởng rằng chỉ có chỗ bãi đất trống bên ngoài tiểu khu, là tất cả mọi người ở đó mới có thể nhìn thấy.

Đêm qua ông lại không ở cùng các bé, chắc chắn sẽ không thấy ngôi sao xinh đẹp kia, cũng không cùng cầu nguyện dưới ngôi sao xinh đẹp. Như thế, ông nhất định sẽ rất buồn.

Kim Sân nghe được lý do này của con gái, một lời khó nói hết nên chỉ gật đầu: “Cho nên về sau đừng nói đến chuyện này trước mặt ông nhé, biết chưa nào?”

Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, kéo tay ba ba rồi nói: “Ba ba, ba ba ơi, vậy con lại quay một cái khác cho ông nha?”

Chúc Chúc là lần đầu tiên được quay video, trước đây được chụp ảnh bé đã thấy rất vui rồi. Cô gái nhỏ đặc biệt thích ngắm hình ảnh xinh đẹp của mình trong ảnh.

Kim Sân gật đầu rồi nói: “Quay một cái nữa vậy.”

Lần này Chúc Chúc nghiêm túc nói: “Ông, ông ơi, cháu là Kim Chúc Chúc ạ. Ông đã đọc được thư ba ba viết cho ông chưa? Nhưng sao ông không viết thư lại cho ba ba ạ? Hôm nay ba ba siêu siêu lợi hại nha. Ba kiếm được tám trăm đồng lận, nên buổi tối đã mua thật nhiều đồ ngon cho chúng cháu nữa. Ông ơi, ông có muốn đến ăn cơm với chúng cháu không ạ?”

Chúc Chúc vừa nói vừa khoa tay, giống như làm gì cũng không thể biểu đạt được nội tâm kích động của bé.

Kim Sân thấy bé sắp không dừng lại được, thì vội vàng nhắc nhở: “Cục cưng ơi, chỉ từng này thôi nhé. Ông bận lắm, nhất định sẽ không có nhiều thời gian để xem video của chúng ta đâu.”

Chúc Chúc lập tức giơ tay lên: “Ba ba ơi, còn anh Thừa Khiếu nữa!”

Hồ Thừa Khiếu đang ngồi đọc sách ở bên khác, nghe thấy em gái công chúa gọi mình thì cậu nhìn lại rồi nghiêm túc nói: “Anh không đâu.”

Thực tế Hồ Thừa Khiếu đang rất căng thẳng, cậu không muốn để người kia biết cậu ở chỗ nào đâu.

Chúc Chúc đi tới, thấy anh Thừa Khiếu thật sự không muốn nói chuyện thì cũng không làm khó Hồ Thừa Khiếu nữa, mà chỉ nói: “Ba ba ơi, ba gửi cái này cho ông đi ạ.”

Kim Sân ấn đến mấy lần, để gửi video đi.

Kim Sân không hề lưu lại tần số truyền tin cho Thần, chỉ gửi những nội dung này cho ông của Chúc Chúc. Nói cách khác, ông của Chúc Chúc không thể viết thư hồi âm.

Mới đầu, ngày nào Chúc Chúc cũng chờ ông hồi âm lại. Nhưng sau khi bé phát hiện trước giờ ông chẳng hồi âm lần nào, thì tuy Chúc Chúc thấy rất mất mát, nhưng mỗi ngày bé vẫn chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày với ông ——

Kim Sân thấy con gái vui vẻ như thế, trong lòng cũng thấy vui theo. Từ đầu tới cuối, Kim Sân chưa từng nhắc với Chúc Chúc về chuyện khi bé lớn lên, giống như ảo cảnh khiến anh đau khổ kia chẳng hề tồn tại.

Suy cho cùng đó chỉ là đau khổ trong ảo giác, mà dù có đau khổ thế nào cũng không bù được nụ cười ngây ngô của con gái, không bù được những lần con gái ngốc gọi anh muốn ôm. Huống chi Kim Sân cũng đã quyết định đón nhận tất cả buồn vui từ sớm rồi.

Cho nên chẳng bao lâu sau, kết quả diễn tập liên quan tới cuộc sống của Chúc Chúc đã chẳng còn là mối bận tâm của Kim Sân nữa.

Từ khi Kim Sân tìm ra được cách kiếm tiền mới, thì ngày tháng trôi qua cũng suôn sẻ hơn. Chỉ chưa đầy hai tháng, Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu cũng đã về học tại trường tiểu học tốt nhất vùng này.

Rất nhanh, chỉ một tháng nữa Chúc Chúc đã tròn tám tuổi. Bé lại cao thêm nửa cái đầu, lên lớp hai bậc tiểu học.

Hồ Thừa Khiếu chẳng thay đổi nhiều, vẫn là cậu bé trầm mặc ít nói. Thi thoảng cậu cũng sẽ cùng nói chuyện một lúc, dần dần cũng trở nên sáng sủa hơn. Nhưng so với Hồ Thừa Khiếu lúc đi nhà trẻ thì vẫn là hai tính cách khác nhau.

Chúc Chúc cao hơn rất nhiều, mỗi ngày đến trường đều phải thật xinh đẹp. Chỉ là bé vẫn không có thêm người bạn nào, chỉ cùng anh Thừa Khiếu đến trường, rồi cùng nhau tan học. Bằng tuổi Chúc Chúc, đã có không ít phụ huynh không còn đến trường đón con nữa, mà thả tay để con tự mình về nhà.

Kim Sân không giống bọn họ, anh vẫn đến cổng trường đón Chúc Chúc như trước. Bởi vì bé sắp được 8 tuổi, nên Kim Sân càng thấy căng thẳng hơn, càng trông nom Chúc Chúc nghiêm túc hơn trước. Anh sợ mình chỉ cần không chú ý, con gái sẽ lập tức biến mất.

Giống như trước giờ, Kim Sân đã chuẩn bị chờ con gái nhào ra ôm mình. Kết quả anh lại nhìn thấy con gái đeo cặp sách, ra khỏi trường cùng với mấy nữ sinh cao xấp xỉ bé, đi trên đường vừa nói vừa cười. Lúc nhìn thấy anh, bé chỉ nói: “Ba ba ơi, chúng ta về nhà thôi ạ...”

Kim Sân đi theo sau con gái, có loại cảm giác mất mát khó hiểu. Lúc trước những vị phụ huynh học sinh khác đã từng nói, con cái lớn hơn chút nữa sẽ không còn dính lấy cha mẹ.

Kim Sân đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

Con gái nhất định phải có bạn bè, kiểu như những bạn nhỏ này, cũng có thể là niềm vui khác.

Trước đó Kim Sân còn luôn sợ Chúc Chúc ở trường chẳng có người bạn nào cùng tuổi, sợ bé lẻ loi ở trường. Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.

Nhưng bởi vì bé không vui vẻ chạy tới ôm mình, nên sự trưởng thành và kiểu hạnh phúc này, lại quá phức tạp đối với cha Kim.

Bầu trời tối tăm mù mịt, người ta đi qua đi lại trên đường. Sự chú ý của Kim Sân vẫn ở trên người con gái của mình, thấy bé trò chuyện cởi mở với những bạn nhỏ khác. Lần đầu tiên anh thấy con gái cười nói vui vẻ với những bạn khác như vậy, thì mất mát trong lòng anh cũng bị mòn mất phân nửa.

Rốt cuộc Chúc Chúc cũng đợi đến lúc chào các bạn về. Cô gái nhỏ vừa quay đầu đã vươn cánh tay: “Ba ba, ba ba ơi, ôm!”

Kim Sân hơi sửng sốt.

Chúc Chúc cau mày, nói như một người lớn: “Hôm nay bọn con phải múa cả buổi, mệt lắm ạ. Nhưng đang ở trước mặt các bạn nên con không thể để ba ba ôm được, nếu không các bạn ấy về sẽ lén lút nói con là con nít chưa dứt sữa nha.”

Kim Sân lập tức bế con gái lên: “Hả?”

Chúc Chúc lập tức cười đến híp cả mắt: “Cô giáo xếp bọn con học múa nha. Đến ngày Quốc tế thiếu nhi sẽ biểu diễn cho toàn bộ phụ huynh xem đó ba. Ba ba, ba ba ơi, con múa rất đẹp nha!”

Kim Sân vuốt vuốt mái tóc xoăn của con gái, vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: “... Cục cưng này, đồng ý với ba, phải khiêm tốn một chút có được không nào?”

Chúc Chúc cái hiểu cái không vẫn gật đầu, sau đó nói hết sức nghiêm túc: “Ba ba ơi, con múa hơi đẹp thôi nha.”
Bình Luận (0)
Comment