Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 72

(*Tinh thần AQ: Nôm na thì đó là tinh thần “tự sướng” trên mọi lĩnh vực mọi lúc mọi nơi.)

Chúc Chúc cho rằng “Hơi đẹp” chính là rất khiêm tốn rồi. Hôm nay, lúc các bé múa, cô giáo cứ nói, “Bạn nhỏ Kim Chúc Chúc xinh xắn như thế, múa cũng rất đẹp!”

Cô giáo còn để bé đứng tại vị trí múa ở giữa của hàng thứ nhất nữa.

Chúc Chúc rất xinh xắn. Lúc bé còn nhỏ hơi múp míp mà đã có thể nhìn ra nét đẹp của bé. Bây giờ cô bé mập đã gầy hơn, lại thêm bé vừa tự tin lại hay cười nữa. Chỉ cần bé đứng một chỗ, đã là tiểu mỹ nhân khiến người ta không dời nổi mắt rồi. Gần như tất cả những người đã từng gặp bé, thì câu đầu tiên đều sẽ là cô bé này thật xinh đẹp, sau này lớn lên chắc chắn còn đẹp hơn. Các giáo viên ở trường đều thích bé, thậm chí còn có mấy cô giáo cột tóc đẹp cho Chúc Chúc mỗi ngày nữa.

Bởi vì Kim Sân là ba ba đơn thân nên chỉ biết buộc tóc đuôi ngựa mà thôi.

Hồ Thừa Khiếu bên cạnh nghe thấy Chúc Chúc nói chỉ hơi đẹp, liền sửa lại: “Em múa rất đẹp.”

Chúc Chúc nhớ ra một chuyện, liền không kịp chờ đợi đã nói: “Ba ba, ba ba ơi, về nhà con sẽ múa rồi ba giúp con quay lại nha.”

Kim Sân biết bé lại muốn tìm ông rồi. Mặc dù ông chưa từng hồi âm, nhưng Chúc Chúc vẫn rất hứng thú với việc nói chuyện đơn phương với ông. Quả thực bé đã xem ông như một hốc cây để sử dụng rồi.

Thế là sau khi về nhà, Kim Sân liền thấy hình ảnh con gái múa rất đẹp kia.

Tuy rằng động tác của Chúc Chúc cũng nhịp nhàng, nhưng trẻ con bảy, tám tuổi lại chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, thì điệu múa này trong mắt của ba ba là nhảy tới nhảy lui, khoa tay múa chân giống con vịt nhỏ như đúc, kiểu như ở giữa từ đẹp có một khe nứt Đông Phi* vậy. Có điều cũng rất là đáng yêu. Tiêu chuẩn của điệu múa đẹp không nhất định phải khiến người ta nhẫn nại xem tiếp, nhưng Chúc Chúc nhảy nhảy nhót nhót như thế, lại khiến người ta không dời nổi mắt, quá đáng yêu đi!

(*Thung lũng của Đông Phi, là một ranh giới mảng tách giãn kéo dài từ nối ba Afar về phía nam băng qua đông Phi, và là một quá trình chia tách mảng châu Phi thành hai mảng mới. Các nhà địa chất học gọi các mảng này là vi mảng Nubia và Somalia.)

Kim Sân đã rất nỗ lực mới bảo đảm mình không cười ra tiếng. Anh gật đầu, nói như một vị giám khảo chuyên nghiệp: “Không tệ, không tệ, cục cưng múa không tệ đâu...”

Điệu múa nhảy nhót này khiến Chúc Chúc hơi mệt. Sau khi nhảy xong, đôi mắt bé liền sáng lấp lánh, chạy vội đến trước mặt ba ba để xem video đã quay: “Ba ba ơi, con muốn xem ạ!”

Kim Sân tất nhiên sẵn lòng cho bé xem. Mặc dù không được gọi là điệu múa đẹp, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Kim Sân đoán chừng khi con gái xem xong bài múa của mình sẽ đỏm dáng mất một lúc, vì mỗi lần bé nhìn ảnh chụp của mình thì đều có thể tự say mê một hồi lâu. Nên mỗi khi Kim Sân nhìn thấy dáng vẻ say mê của bé, anh đều vừa muốn cười lại vừa cảm thấy bé đáng yêu đến mức chẳng ai sánh được.

Nhưng anh không ngờ, Chúc Chúc nhìn một lúc thì khuôn mặt nhỏ của bé bỗng ửng hồng, vành mắt cũng đỏ hoe. Bé ngẩng đầu, nói với vẻ tội nghiệp: “Ba ba ơi... Con múa chẳng đẹp gì hết...”

Chúc Chúc chưa từng tự nhìn mình múa, bé chỉ mới nhìn bạn khác múa mà thôi. Bạn ấy học múa từ nhỏ nên múa rất tốt. Cơ thể mềm mại, dáng điệu uyển chuyển, như một con bướm nhỏ đang bay múa vậy.

Chỗ bọn bé múa lại không có gương. Cô bé kia vốn đứng ở vị trí trung tâm, Chúc Chúc vẫn nhìn bạn ấy nhảy mãi. Bé còn cho là lúc mình múa cũng xinh đẹp như con bướm bay giống thế.

Bây giờ nhìn video thì bé mới biết thì ra mình là một con vịt nhỏ lạch bạch. Bé làm sao bay như con bướm được, chỉ như con vịt nhỏ vỗ cánh phành phạch thôi.

Chúc Chúc lập tức thấy vô cùng xấu hổ, nước mắt rưng rưng nói: “Ba ba ơi, con múa không đẹp gì hết, cứ như con vịt nhỏ không biết bay ấy ạ...”

Kim Sân nghe được câu này thì suýt không nhịn được mà bật cười. Hình dung như thế thật sự quá đáng yêu, hơn nữa còn rất chính xác.

Nhưng anh nhịn được. Bây giờ không thể trêu chọc vào con gái, vì bé đang thật sự buồn. Kim Sân bèn an ủi con gái: “Đây là lần đầu tiên học múa của cục cưng mà, múa như thế này đã là rất giỏi rồi.”

Hồ Thừa Khiếu bên cạnh cũng nói: “Em xinh, con vịt nhỏ cũng xinh.”

Rất rõ ràng, câu an ủi vụng về này chẳng có chút tác dụng nào. Chúc Chúc cụp đầu: “Con múa xấu mà, trong nhóm bọn con có một bạn tên Việt Việt, bạn ấy múa giống con bướm lắm. Con tưởng là con cũng múa đẹp như thế chứ. Cô giáo còn để con đứng ở vị trí giữa nữa, múa đẹp nhất mới được đứng ở đó mà.” Trong tưởng tượng của Chúc Chúc, lúc bé múa sẽ giống một con bướm bướm nhỏ, nhưng mà đẹp! Chênh lệch quá lớn thế này, bé khó mà tiếp nhận.

Bởi vì cô giáo không khen cô bé kia múa đẹp, mà chỉ khen bé đẹp, nên bé liền cho rằng mình thật sự múa đẹp.

Kim Sân đại khái cũng hiểu, có lẽ cô giáo cảm thấy cô bé học múa chuyên nghiệp kia nhìn không xinh bằng Chúc Chúc. Lại thêm điệu múa để biểu diễn của đứa trẻ bảy, tám tuổi cũng không phải thật sự muốn thì xem ai múa tốt. Chúc Chúc xinh xắn, khi múa thì vừa đáng yêu lại vừa chọc cười, nên có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Chúc Chúc ngồi trên ghế ngọc. Bé gặp trận Waterloo* đầu tiên của đời mình, nên ủ rũ cụp đầu, đáng thương giống như một con vịt nhỏ không bay được vậy.

(*Trận Waterloo diễn ra vào ngày chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon.)

Kim Sân ngồi xuống bên cạnh con gái rồi nói: “Cục cưng này, còn một tháng nữa mới đến Quốc tế thiếu nhi mà. Chúng ta sẽ tập múa ở nhà được không? Người khác nhảy đẹp là vì họ vẫn luôn học tập. Nếu cục cưng luyện tập thật nhiều, con cũng có thể múa đẹp như thế.”

Chúc Chúc hơi do dự, nhìn về phía ba ba rồi lại gần ôm lấy ba ba, nước mắt rưng rưng nói: “Ba ba ơi, con không muốn đứng ở giữa đâu ạ. Cô giáo nói bạn nào múa đẹp nhất mới được đứng ở đó, bởi vì tất cả mọi người sẽ nhìn vào đấy mà...”

Kim Sân xoa đầu con gái: “Vậy ngày mai sẽ nói với cô là, đợi khi nào con múa đẹp nhất, thì chúng ta lại đứng ở giữa, có được không?”

Chúc Chúc gật đầu, có lẽ lại nhớ đến dáng vẻ lúc múa của mình khi nãy: “Ba ba ơi, con thật sự có thể múa đẹp ạ?”

Kim Sân gật đầu: “Đương nhiên có thể chứ. Cục cưng còn nhớ lúc con còn nhỏ, ngay cả 10 cái ngón tay cũng không đếm hết, nhưng bây giờ con đã là bạn nhỏ có thành tích môn toán tốt nhất trong lớp còn gì.”

Chúc Chúc nhớ lại chuyện mình đếm ngón tay khi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng đã cười: “Lúc đó con luôn cảm thấy ngón tay này tên là 1, ngón này là 2,”

Chúc Chúc cười đến híp cả mắt, duỗi đầu ngón út nhỏ nhất của mình ra, nói với ba ba cái chuyện ngốc nghếch của mình khi còn bé: “Lúc đó cô giáo nói 5 lớn hơn 2, 3, 4. Nhưng con nhớ rõ ngón này nhỏ nhất mà, sao lại lớn hơn 2, 3, 4 nhỉ? Cũng may lúc đó con không hỏi cô giáo, nếu không con chắc chắn sẽ bị chê cười ngay.”

Kim Sân không ngờ lúc nhỏ con gái còn có chuyện này, cũng không nhịn được cười: “Cục cưng bây giờ đã rất lợi hại rồi, những bạn nhỏ khác đều không lợi hại bằng con đâu. Chỉ cần con đi học múa, thì sau này con sẽ múa uyển chuyển như một con bướm vậy.”

Chúc Chúc lập tức không còn buồn nữa, bé cảm thấy ba ba nói rất có lý. Mà lúc này bé lại nhìn sang Hồ Thừa Khiếu vẫn đang làm bài tập trong phòng sách, nói: “Anh Thừa Khiếu cũng rất lợi hại ạ.”

Chúc Chúc đã làm hết bài tập tại trường, nhưng Hồ Thừa Khiếu lại thường về nhà mới làm bài tập.

Kim Sân gật đầu tán đồng, nhìn Hồ Thừa Khiếu bên kia rồi nói: “Ừ, anh ấy cũng rất lợi hại.”

Có lẽ bây giờ Hồ Thừa Khiếu đã thoát khỏi bóng ma của chuyện kia, nhưng cậu cũng đã tạo thành tính trầm mặc ít nói.

Buổi tối, Chúc Chúc tập động tác múa nhiều lần rồi mới đi ngủ.

Kim Sân vẫn luôn cảnh giác với sự kiện lớn kia, nên dù anh đặt chuyện cho Chúc Chúc học múa ở trong lòng, nhưng cũng chỉ là nghĩ. Đợi qua kiếp nạn tám tuổi, anh sẽ đưa Chúc Chúc đi học múa, chắn hẳn Chúc Chúc sẽ thích thôi.

Buổi sáng, sau khi đưa con gái đi học, Kim Sân liền đến cục. Lúc đến cục, lòng anh luôn cảm thấy bất an. Anh là Thần, cho dù đã áp chế tính Thần, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn còn lưu lại chút năng lực của Thần.

Loại bất an này khiến Kim Sân không thể tiếp tục công việc, mà đón xe đến trường để xem con gái.

Kim Sân vốn đã viết lại tên anh và tên Chúc Chúc trong app Tử thần, cũng sửa lại mạng lưới quan hệ. Dựa theo công thức để tính toán, Chúc Chúc có thể sống đến cuối đời, nhưng anh vẫn cần đề phòng tử thần số hai.

Lúc Kim Sân tới cổng trường, điện thoại di động bắt đầu vang lên, trên đó là dãy số lạ ——

Mặc dù Kim Sân thấy kỳ quái, nhưng vẫn nhận ——

“Chú Kim, chú nhanh tới đây đi, em Chúc Chúc bị chảy rất nhiều máu ạ.”

Kim Sân chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, máu của anh giống như đang chảy ngược. Anh có thể nghe được giọng của mình: “Các cháu ở đâu?”

“Chúng cháu ở bệnh viện bên cạnh trường học ạ. Cô giáo ở cùng với chúng cháu...”

Kim Sân xoay người chạy thẳng tới bệnh viện, nhưng chỉ thấy được mấy người đang chờ ở bên ngoài.

Hồ Thừa Khiếu vừa khóc vừa chạy tới: “Chú Kim, em Chúc Chúc chảy rất nhiều máu ạ. Là con bé kia, con bé kia đá em Chúc Chúc, em Chúc Chúc liền bị té xuống sân khấu.”

Bên cạnh là phòng phẫu thuật, Kim Sân không nhìn thấy tình hình bên trong, cũng nghe không được tiếng động bên trong, nhưng con gái anh lại đang ở trong đó.

Lý trí ép buộc anh phải tỉnh táo lại, nhưng trong lòng anh chỉ có con gái, nên đầu cũng toàn bột nhão.

Cũng may đúng lúc này, bác sĩ bên trong đã ra. Cô ta lấy khẩu trang xuống rồi nói: “Vết thương đã được xử lý, phải mất một lúc nữa đứa bé mới có thể tỉnh lại. Vết thương trên tay và đầu gối đều là ngoại thương, cũng may không bị thương đến xương cốt. Nhưng vết thương trên đầu có thể sẽ ảnh hưởng tới thần kinh, gây nên di chứng khác, phải tiếp tục quan sát mới có thể biết được.”

Sau đó Kim Sân liền thấy con gái mình được đẩy ra. Trên trán bị băng bó, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vài vệt máu đọng, hai cánh tay và đầu gối cũng bị quấn băng gạc...

Kim Sân đi qua trường học nhiều lần, sân khấu kia có khoảng mười bậc thang. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh con gái anh ngã từ trên xuống, đầu chạm vào đất như thế nào.

Kim Sân không đổi sắc mặt mà đi tới. Anh vẫn nhớ, con mình rồi sẽ lớn lên, sẽ rời đi, anh sẽ khó chịu. Nhưng hiện tại anh mới hiểu được, những điều đó chẳng là gì cả.

Kim Sân ngồi trong phòng bệnh, trông giữ bên cạnh con gái. Từ khi còn rất rất nhỏ, bé từng bị cảm cúm nóng sốt, sau đó lại bị viêm dạ dày. Kim Sân đã hao hết tâm tư để bảo vệ bé, nhưng anh không ngờ bé vẫn gặp phải loại chuyện thế này.

Để tiện làm phẫu thuật, mái tóc xoăn xinh đẹp của Chúc Chúc đã bị cạo đi một phần. Khuôn mặt mũm mĩm hồng hào trước đây, hiện tại đã bị trầy và có máu đọng.

Không biết Kim Sân đã ngồi bao lâu, người nào tới anh cũng đều mặc kệ, chỉ im lặng chờ con gái tỉnh lại.

Mãi cho đến tối, Kim Sân mới loáng thoáng nghe bên ngoài có người nói: “Sao băng, trời ạ, nhiều sao băng quá!”

Kim Sân chẳng thèm chú ý tới những điều đó, vì Chúc Chúc vẫn luôn nhắm mắt nằm trên giường đã khẽ gọi một câu: “Ba ba ơi... Đau quá...”

Kim Sân xích lại gần thổi thổi cho bé: “Không đau, không đau nữa...”

Chúc Chúc mở to mắt, thì thấy ba ba đang rơi nước mắt. Chúc Chúc đau lòng đến hỏng, muốn dùng tay lau nước mắt giúp ba ba. Kết quả bé phát hiện tay của bé đã bị quấn băng gạc, Chúc Chúc chỉ có thể đau lòng hỏi: “Ba ba ơi, sao ba lại khóc ạ?”

Kim Sân nhẹ giọng nói: “Bởi vì ba ba cũng thấy đau lắm.”

Chúc Chúc ngoan ngoãn nói: “Ba ba đau ở đâu ạ? Con sẽ thổi cho ba ba, thổi là hết đau nha.”

Mà lúc này, bác sĩ lại tới để kiểm tra tình hình của Chúc Chúc lần nữa. Bấy giờ Kim Sân mới có thời gian để chú ý tới chuyện bên ngoài.

Có mấy cô giáo trong trường tới, họ đều bị Kim Sân đuổi khỏi phòng bệnh, không để bọn họ vào.

Mấy cô giáo liền ngồi cùng nhau, lo lắng nói về vết thương trên mặt Chúc Chúc.

Một cô giáo trong đó nhìn Đồng Việt đang ngồi bên cạnh, cũng chính là cô bé đã đá Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Chắc bây giờ con bé cũng sợ lắm.”

Cô giáo bên cạnh: “Tôi thấy con bé đá Chúc Chúc, mà Chúc Chúc thì đang nói mình múa không đẹp, muốn nhường vị trí ở giữa...”

Cùng lúc, hai phụ huynh của cô bé kia cũng đã đến.

Gã đàn ông cao lớn thô kệch, gã là được giáo viên gọi đến. Lúc bọn họ cáu kỉnh hỏi con gái xem đã xảy ra chuyện gì, thì thấy được ánh mắt né tránh của con gái mình. Hai vợ chồng liền biết chuyện gì xảy ra ngay, nhưng những chuyện thế này không thể thừa nhận được. Lại nói, cũng chẳng có chứng cứ thực tế, cô giáo thấy thì làm được gì? Bọn họ cứ cắn chặt là cô giáo đang nói dối đấy!

Nhất là khi thấy Kim Sân chỉ mặc bộ đồng phục chỗ làm rẻ tiền, thế là lúc mở miệng liền cao giọng: “Gọi chúng tôi tới làm cái gì, là con bé kia lúc múa không chú ý mới bị ngã xuống sân khấu, đứng gần Việt Việt làm quái gì? Hay là nói con gái nhà mấy người đã cố ý ngã xuống, muốn lừa gạt tống tiền chúng tôi. Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do?!”

Ai cũng không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ một giây sau đã thấy gã đàn ông với khí thế hung hăng kia bị người trẻ tuổi đẹp trai dùng một tay bóp cổ, nhấc chân gã cách mặt đất, ép lên tường: “Câm miệng!”

Kim Sân hoàn toàn chỉ chú ý đến con gái. Bây giờ con gái đã tỉnh, anh mới có sinh lực để xử lý những chuyện còn lại, thế mà người này còn dám nói như vậy. Bản thân anh vừa trải qua chuyện con gái bị thương nặng dẫn đến hôn mê, nên cảm xúc đã không ổn định, bây giờ rất dễ nóng nảy.

Hai giáo viên đứng bên vội vàng đi đến kéo Kim Sân lại: “Ba ba Chúc Chúc, đừng như vậy. Bây giờ vẫn chưa có kết quả, anh đừng nóng. Anh còn phải nuôi con gái và con trai mình mà, đừng kích động.”

Kim Sân cắn răng, ném người xuống. Gã đàn ông bị ném đi như thế, liền thở phì phò nói: “Tôi lập tức đi kiểm tra vết thương, tôi muốn anh phải ngồi tù! Các người không chỉ đe doạ, còn dám đánh người!”

Người mẹ của cô bé kia cũng nói: “Vốn nghĩ nhà anh nghèo, thật đáng thương. Mà đứa bé kia chỉ mới bảy, tám tuổi, mặt bị hủy hoại rồi một đời sau này không biết phải sống sao, nên muốn hỗ trợ chút tiền thuốc men. Bây giờ thấy thái độ này của anh, thật sự là kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nhà chúng tôi cũng đâu phải kiểu xem tiền như rác, đừng mơ chúng tôi sẽ đưa tiền!”

Kim Sân nghĩ đến con gái mình bây giờ, lại nhìn cả nhà này, thì anh hoàn toàn hiểu vì sao Tử thần không thể là nhân loại. Bởi vì giờ phút này, anh muốn đối phương phải chết. Nếu không phải vì con gái vẫn còn bên trong, nếu không phải kiếp nạn của con gái chưa qua. Anh nhịn xuống, nhìn ba kẻ kia với ánh mắt tàn nhẫn, giống như đang nhìn người chết.

Giáo viên âm nhạc thấy áy náy, liền nói với Kim Sân: “Ba ba Chúc Chúc, anh bình tĩnh lại đi, đừng đắc tội với bọn họ. Phía trường học của chúng tôi chắc chắn sẽ cùng bọn họ trả tiền thuốc men và phí bồi thường.”

Lúc này, Chúc Chúc trong phòng bệnh đang gọi ——

“Ba ba, ba ba ơi —— “

Kim Sân quay người đi vào phòng bệnh, thì thấy con gái bảo bối nhà mình đã ngồi dậy. Hai tay bị quấn băng gạc đang cố gắng lấy một quả dâu tây. Nhưng vì khuỷu tay cũng có vết thương, nên bé không có cách nào đút vào miệng được.

Kim Sân vội vàng đi tới, cầm dâu tây rồi đút vào miệng bé.

Lúc này Chúc Chúc cũng thấy những người khác đã vào phòng bệnh.

Sau khi Đồng Việt bước vào, liền thấy vết bầm xanh đen trên mặt Chúc Chúc, còn bị quấn băng gạc nữa. Vừa rồi ở ngoài, nó có nghe thấy cô giáo nói ——

“May mười một mũi, nghe nói sẽ để lại sẹo. Khuôn mặt xinh xắn như thế, thật là quá đáng tiếc.”

“Đúng đó, bây giờ đã xinh xắn thế này, lớn lên đi làm ngôi sao cũng được nữa. Cho dù hiện tại sẹo không lớn lắm, nhưng sau khi trưởng thành, vết sẹo cũng sẽ to ra theo.”

Trong lòng nó rất sung sướng, giờ phút này thấy Chúc Chúc còn chưa biết dáng vẻ hiện tại của mình, thì lớn giọng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao mặt Chúc Chúc lại biến thành thế kia ạ, thật xấu nhỉ?”

Chúc Chúc chỉ biết mặt mình hơi đau, nhưng khi bé còn nhỏ cũng từng bị đập vào bàn, cũng bị quấn băng gạc, nên bé không quá buồn.

Nhưng lúc này, vừa bị nói như vậy, Chúc Chúc lập tức quay đầu: “Ba ba ơi?”

Kim Sân nói: “Không sao đâu. Cục cưng còn nhớ lúc nhỏ còn đi học nhà trẻ, cái bàn đụng trúng con ấy. Lúc đó cũng đau như thế này mà, nhưng về sau sẽ hết.”

Mấy giáo viên khác nghe thế, cũng an ủi Chúc Chúc: “Qua một thời gian ngắn là không sao nữa, đến lúc đó lại xinh đẹp thôi.”

Đồng Việt còn muốn nói không phải các cô đã nói sẽ lưu sẹo sao ạ? Kết quả, khi đối mặt với một đôi mắt, nó bỗng run chân, đứng sững tại chỗ, một câu cũng chẳng nói được.

Thật ra mấy giáo viên cũng tức giận, vốn vì Đồng Việt đá Chúc Chúc mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy mà cảm thấy tức giận. Lúc đó trong bọn họ vẫn có một, hai giáo viên cảm thấy chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi.

Nhưng bây giờ, họ nghe thấy người lớn nhà này nói như thế, lại thêm cô bé cố ý nói vậy trong phòng bệnh, khiến toàn bộ giáo viên cảm thấy rùng mình. Họ vội vàng dẫn cả nhà này ra ngoài, không cho phép bọn họ vào phòng bệnh nữa.

Kim Sân nhìn thoáng qua mấy người kia, rồi quay đầu tiếp tục đút dâu tây cho con gái. Thấy vành mắt của Chúc Chúc đỏ hoe, anh biết bé đã bị ảnh hưởng. Thế là Kim Sân sát lại, dùng giọng điệu con nít khẽ nói bên tai con gái: “Cục cưng này, nói cho cục cưng một bí mật nhỏ nhé, nhưng con không được nói cho người khác biết nha.”

Chúc Chúc lập tức hứng thú, gật đầu: “Ba ba ơi, con hứa sẽ không nói cho người khác biết đâu ạ.”

Kim Sân dùng tay che tai Chúc Chúc lại, nhỏ giọng nói: “Thật ra ba ba là Thần, có khả năng rất lợi hại, rất lợi hại đó. Qua một thời gian nữa cục cưng sẽ lại là công chúa nhỏ xinh đẹp. Cục cưng này, con là con gái của Thần, nên ai cũng không được bắt nạt con.”

Chúc Chúc gật đầu, hết sức chiều theo ba ba: “Ba ba ơi, ba thật giỏi nha!”

Chúc Chúc học lớp hai, là đứa trẻ đã nhìn thấy một góc của thế giới, đã trưởng thành, nhưng bé vẫn sẵn lòng phối hợp với ba ba ——

“Vậy vị Thần ba ba ơi, sau này ba có thể đừng bay về trời không ạ? Con không nhìn thấy ba ba sẽ rất buồn nha.”

“Không đâu, ba ba sẽ luôn ở bên Chúc Chúc, không đi đâu cả.”

Chẳng mấy chốc mà một nhà ba người kia đã chuẩn bị định đi, các giáo viên cũng chẳng thương lượng được gì, nên họ cũng tức đến mức hộc máu. Nhà kia chẳng biết xấu hổ, cứ cắn chặt việc không có chứng cứ chứng minh là con gái nhà họ đá người. Còn nói sở dĩ mấy giáo viên cứ nói đã thấy được, là vì muốn nhà họ bồi thường, chứ không muốn trường học phải chịu bồi thường.

Lúc nhà kia đang cười mỉa đi ra khỏi bệnh viện, thì bị gọi lại.

Quay đầu lại thì thấy người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đi tới.

Là Kim Sân.

Không giống lúc đang còn trong phòng bệnh, người nhà này vô thức cảm thấy sự nguy hiểm, muốn chạy đi. Nhưng dường như chân bị mọc ở trên đất, bọn họ có làm thế nào cũng không thể động đậy.

Rất nhanh, người đàn ông đã đi tới trước mặt bọn họ. Người đàn ông lạnh lùng phóng thích uy thế thuộc về Tử thần trên người mình ra với gương mặt không thay đổi sắc, nhìn nhãi con vốn đang cười đến vui vẻ giờ thì run lẩy bẩy trốn sau lưng người lớn kia.

Kim Sân cúi người, nhìn nhãi con rồi lộ ra một nụ cười mỉm. Chất giọng kỳ ảo tựa như đang nguyền rủa, anh nói: “Nếu cháu đá con gái của chú khiến con gái của chú bị thương. Vậy thì sẽ có một ngày, cháu cũng phải chịu sự trừng phạt như vậy. Nhưng con gái của chú, bất kể phải chịu vết thương thế nào, thì trên mặt con bé cũng sẽ không để lại một vết sẹo nào cả. Chỉ một thời gian nữa bé vẫn sẽ là công chúa nhỏ xinh đẹp lúc trước. Cháu có vận may này hay không, thì đâu có ai biết.”
Bình Luận (0)
Comment