Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 16 Cảm nhận lúc ở dưới nước rất kì diệu, tốc độ bơi trong nước của người cá cực kì nhanh, Lục Huề nghe thấy tiếng nước ùng ục ùng ục, cảm giác ngạt thở vẫn gần ngay gang tấc, đúng vào giây phút hắn sắp sửa không thở nổi nữa thì Hải Tam Nhi ôm lấy hắn vọt lên khỏi mặt nước.
Áp lực đột ngột tan biến, Lục Huề được Hải Tam Nhi nâng cao quá vai, không khí tươi mới ập thẳng vào mặt làm Lục Huề không cả kịp thở, hắn chống vào đầu vai Hải Tam Nhi, lồng ngực co thắt, bắt đầu nổi cơn ho sù sụ.
"Khụ..."
Giữa lúc trời đất xoay vòng Hải Tam Nhi đã bế Lục Huề lên bờ, Lục Huề hoàn hồn nhìn một lượt xung quanh, phát hiện mình và Hải Tam Nhi đang ở trên một hòn đảo nhỏ, nhỏ đến độ không thể nào gọi là đảo được, chỉ là một mảng đất nằm giữa biển mà thôi, sóng triều hơi dâng cao một tí là đã đủ nhấn chìm đống đất này.
"Khụ..." Hai mắt Lục Huề sưng đỏ quạch, hắn cố gắng đưa tay đẩy lồng ngực Hải Tam Nhi dù tương đối yếu ớt, "Má nó chứ đây là đâu?"
Hải Tam Nhi không mảy may suy suyển, cậu đỡ lưng cho Lục Huề, có vẻ đắc ý hiếm gặp, "Đây là căn cứ bí mật em phát hiện ra đó, anh sợ nước, chỗ này không hoàn toàn ngập nước, cách xa bờ biển nữa, không lo có người đến quấy rầy mình đâu."
Toàn bộ hòn đảo lẻ đều bị nước biển vây quanh, thi thoảng sóng vỗ tràn qua hai chân, gần như chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng sóng oàm oạp, Lục Huề trợn mắt với Hải Tam Nhi đầy hung dữ, quấy rầy mình cái gì cơ, ai không biết còn tưởng hai người họ định làm chuyện gì mờ ám lắm ấy, thề hắn chỉ muốn cho Hải Tam Nhi một đấm ngắc ngoải luôn, vác hắn đến cái chốn khỉ ho cò gáy thế này.
"Khốn nạn, tí thì dìm chết tôi, đến lúc quay về tôi chả lại phải lặn ngụp sấp mặt lần nữa à!"
Chắc là do được quay về sân nhà của mình nên Hải Tam Nhi bạo dạn hơn hẳn, đứng trước cơn giận ngút trời của Lục Huề mà cậu cũng chả khiếp hãi gì mấy, với cả Lục Huề sợ nước, mình phải gánh vác trách nhiệm chăm nom cho Lục Huề chứ, không thể nào để lộ vẻ sợ sệt được.
Hải Tam Nhi vuốt lưng hộ Lục Huề, trấn an: "Có em ở đây, em sẽ không để anh gặp bất trắc đâu, chỗ này yên tĩnh lắm mà đúng không?"
Đúng là yên tĩnh thật, hoang vu không một bóng người, mình mà bị con nhân ngư này bỏ rơi ở đây thì cũng chả ai nhặt xác cho.
Thấy Lục Huề vẫn cứ tức tối không chịu đáp lời, Hải Tam Nhi nói tiếp: "Hồi bé em phát hiện ra chỗ này nè, lúc đó em vẫn chưa dám tới chỗ nước nông, chưa dám lên bờ, chưa dám nghe lén loài người nói chuyện nên mới tìm đến hòn đảo lẻ này á, ở đây yên tĩnh lắm, có thể nằm ra vừa ngắm sao, vừa lắng nghe tiếng sóng."
"Chả phải cậu mọc chân, suốt ngày thích tồng ngồng chạy lông bông trên bờ đấy à? Còn cái gì cậu không dám làm nữa?" Lục Huề vẫn chưa hết giận, nói năng chả thân thiện tí nào.
Hải Tam Nhi giải thích: "Em giao phối với anh xong mới mọc chân đấy chứ." Thời gian mọc chân của mình chưa dài, vậy nên cậu đang phải cố gắng làm quen với việc đi lại trên bờ bằng hai chân.
Lục Huề sậm mặt lại, "Tôi phải nói với cậu mấy lần nữa hả? Đã bảo đừng có nhắc cái vụ giao phối nữa."
Hải Tam Nhi khá là rối rắm, cậu hỏi cực kì chân thành: "Thế em nói kiểu gì thì được ạ?"
Lục Huề nín bặt, tại vì chính hắn cũng chưa tìm ra câu từ nào hàm súc hơn hai chữ giao phối.
"Anh đừng giận nữa mà." Hải Tam Nhi dí sát mặt lại gần, nhìn vào mắt Lục Huề đầy đáng thương, "Vừa nãy tự dưng có người đến, em cũng bất đắc dĩ phải làm thế mà."
Bất đắc dĩ hay là rắp tâm cố ý, Lục Huề chả buồn so đo nữa, hắn bực bội đáp: "Cũng tại cậu vô dụng chứ sao, nhân ngư các cậu không có năng lực đặc thù kiểu khiến loài người thở được dưới nước theo à?"
Hải Tam Nhi tủi thân vô cùng tận, "Em chỉ là người cá bình thường thôi anh."
Riêng cái từ người cá đã bất thường rồi.
"Phắn ra."
Hải Tam Nhi không những không phắn mà còn chủ động xáp vào gần, đuôi cá của cậu tớn lên thật cao, vung vẩy trái phải, lớp vảy lấp lánh ánh sáng ngũ sắc phản xạ ánh trăng cùng nước biển, thi thoảng vây đuôi lại khẽ khàng quệt qua hai chân Lục Huề, mồm miệng thì ngọt xớt, "Đừng giận nữa mà."
Lục Huề chả bực được nữa, đằng nào chốc cũng còn phải nhờ cậy con nhân ngư này bếch về, lúc nãy ở dưới biển đã hao tổn sức lực lắm rồi, Lục Huề dần tỉnh táo lại, dứt khoát đã rách thì nát luôn, nằm ra đất gối đầu lên cánh tay, hắn cần phải nghỉ ngơi phục hồi thể lực.
Thấy thế Hải Tam Nhi cũng chai mặt dày dạn sà vào theo, cậu nằm xuống sát sàn sạt cạnh Lục Huề, thi thoảng tay của Lục Huề sẽ vô tình chạm phải đuôi cá của cậu.
"Em không có bạn bè, thực ra động vật dưới biển đều là bạn em, nhưng chúng nó chả bao giờ nhớ được em là ai, hồi bé em cứ ủ ê mãi, sau đấy em tìm thấy hòn đảo này, lúc nào kém vui em sẽ đến đây nằm một lát, nằm suốt xong càng ngày em càng ao ước được lên bờ, đi lại trên đất liền giống như loài người ấy."
Lục Huề đáp qua loa: "Làm người có gì hay? Cậu làm cá hàng ngày chỉ phải băn khoăn hôm nay ăn gì, làm người là phải lo nghĩ nhiều thứ lắm."
"Chắc vậy, nhưng biển cả rộng lớn quá, em cũng đơn độc quá, Lục Huề, anh là người đầu tiên nhớ được em đó."
Lục Huề ngẩn ngơ mất một hồi lâu, đại dương lặng thinh, chẳng con cá nào nhớ Hải Tam Nhi, chắc hẳn rất tịch mịch, loài người nhớ một con mỹ nhân ngư đâu có khó gì, nhưng với nhân ngư thì rõ ràng ấy lại là chuyện cực kì đặc biệt.
Có giọng nói trong đầu đang cảnh báo hắn, giữa mình và con nhân ngư này không nên có cái gì đặc biệt hết.
Độ ẩm ven biển rất cao, trời đã nóng thế rồi mà chỗ quần áo ướt của Lục Huề vẫn chưa khô ngay được, áo phông ngắn tay đẫm nước dính sát vào phần bụng hắn, đủ để nhìn thấy cơ bụng thấp thoáng, cơ bắp của Lục Huề phát triển, đường nét trên cánh tay đang gối dưới đầu săn chắc nét rẹt, gân xanh ở cổ nổi gồ lên.
Gió biển thổi qua, Hải Tam Nhi vô thức nuốt nước bọt, cậu hất vây đuôi cọ vào lòng bàn chân Lục Huề.
Lòng bàn chân là chỗ cực kì nhạy cảm, cơn ngứa ngáy lan đi khắp tứ chi, con người Lục Huề thì hiếu thắng, hắn nhấn đè vây đuôi của Hải Tam Nhi xuống bãi cát "chà đạp", qua lại một hồi không bên nào chịu thua, đuôi của Hải Tam Nhi nhanh chóng quấn lấy bắp chân hắn, vảy cá trơn trượt phủ một lớp dịch nhầy ma sát lên xuống, để lại những vệt dài trên bắp chân Lục Huề.
Xúc cảm trơn nhầy khiêu khích khiến Lục Huề ngứa ngáy trong bụng, giữa lúc cả hai dây dưa, cánh tay Hải Tam Nhi đã ôm lấy bả vai Lục Huề, gương mặt Hải Tam Nhi gần ngay sát bên, hơi thở cũng lẫn cả mùi vị của nhau.
"Anh muốn sờ thử nó không?"
Có một khoảnh khắc đầu óc Lục Huề trống rỗng, thậm chí hắn còn không thể suy tư xem "nó" mà Hải Tam Nhi nói là thứ gì, mãi cho đến khi Hải Tam Nhi lấy viên ngọc trai lấp lánh óng ánh từ túi nuôi dưỡng ra, viên ngọc bọc một lớp dịch thể, dường như những hoa văn nước ấy đang sóng sánh dưới ánh trăng rọi.
Thấy Lục Huề không lên tiếng, Hải Tam Nhi bèn chủ động đặt viên ngọc trai vào lòng bàn tay cho Lục Huề, "Mình ở cạnh nhau là nó cảm giác được đó."
Lục Huề cứ nghi hoặc suốt bấy lâu, viên ngọc trai nhỏ này biến thành người cá được thật ư? Giây phút này hắn đã chứng kiến sự sống đang động đậy trong lòng bàn tay mình, cảm giác như thể viên ngọc ấy thực sự có hơi thở.
Bất kì sinh vật nào cũng sẽ phải rung động trước sự vĩ đại của một sinh mạng mới, Lục Huề không phải là ngoại lệ.
"Càng ngày nó càng đẹp hơn đúng không?"
Câu trả lời không thể nghi ngờ, Lục Huề lại còn thoáng kiêu ngạo trong lòng nữa chứ, nếu cái thứ nho nhỏ này biến thành nhân ngư được thật, nếu đúng là con hắn thật...
Lục Huề cảm giác lòng bàn tay mình ấm lên, Hải Tam Nhi đan ngón tay cùng hắn, hơi thở nóng ẩm sượt qua chóp mũi hắn, Hải Tam Nhi đã cúi người hôn lên, hắn không kịp tránh né, bị Hải Tam Nhi đè hẳn xuống bãi cát.
"Làm gì đấy?" Lời chất vất hiện giờ của Lục Huề không khí thế được mấy.
"Thơm anh á." Hải Tam Nhi nắm lấy tay Lục Huề, dẫn dắt Lục Huề cất ngọc trai về lại túi nuôi dưỡng của cậu, "Vừa nãy anh đạp vây đuôi em."
Thế thì làm sao?
Lục Huề hỏi lại: "Tại cậu đạp tôi trước còn gì?"
"Nhân ngư chạm vây đuôi với bạn đời là để bày tỏ khao khát." Hải Tam Nhi giải thích, ấy là một dạng ám chỉ, mà Lục Huề còn đáp lại cậu chứ, cậu tưởng đó là tín hiệu Lục Huề đồng ý giao phối với cậu.
Đầu óc Lục Huề ong ong, tức là sao cơ, đạp đuôi nhân ngư mấy cái đồng nghĩa với đạp vào con cu của đàn ông ấy hả?
"Tín hiệu ân ái cái con khỉ, đấy là tín hiệu tôi muốn tẩn cậu thì có."
Hải Tam Nhi dắt tay Lục Huề chạm lên gương mặt, nũng nịu nói: "Nhưng anh đạp em rồi mà."
Má Hải Tam Nhi nóng bừng, Lục Huề vùng vẫy muốn rụt tay về nhưng bị Hải Tam Nhi đè rất chặt.
"Lục Huề, mình vẫn chưa giao phối được sao?"
Hôm qua không được, hôm nay cũng không được ư?
Tối nay với tối qua khác nhau, Lục Huề đáp lại mình rồi mà, Hải Tam Nhi trở nên vô cùng bức thiết, nhất quyết phải là Lục Huề.
Thực sự Lục Huề chỉ muốn cậy cái đầu nhân ngư này ra xem cấu trúc bên trong nó như nào, cái chuyện đấy chọn ngày đẹp là triển được ngay chắc?
Nhiệt độ nước tối nay vừa phải, hoàn cảnh cũng rất thích hợp, đúng là thời cơ hoàn hảo cho nhân ngư giao phối, điều quan trọng nhất nhất chính là Lục Huề đã đạp vây đuôi mình, Hải Tam Nhi cảm thấy không còn lúc nào tuyệt vời bằng giờ phút này để giao phối nữa.
Hải Tam Nhi rục rịch ngó ngoáy, lại nâng vây đuôi cọ vào bắp chân Lục Huề từ trên xuống dưới, người cá quyến rũ bạn đời bằng đuôi, cậu chỉ thiếu nước xòe đuôi trước mặt Lục Huề thôi ấy, Lục Huề vẫn không thích cậu ư?
Cảm giác nổi da gà lan từ bắp chân ra khắp toàn thân Lục Huề, hắn co quắp hai chân lại muốn trốn thoát song nhân ngư khỏe tới mức đáng sợ, cứ quấn lấy chân hắn thật chặt, không cho hắn nhúc nhích.
Chất dịch nhầy trơn trượt bôi ra cả chân Lục Huề, Lục Huề dần dà điên tiết, hắn dồn sức đẩy Hải Tam Nhi ra rồi tiện đà lăn sang một bên, nhưng hòn đảo có một tí thế thôi, cả người hắn thình lình rơi tõm xuống biển, áp lực từ nước nhanh chóng chèn ép vào mắt mũi miệng hắn, tai cũng chỉ toàn tiếng nước.
"Lục Huề!"
Hải Tam Nhi giật mình hét lên, cậu nhảy vào biển theo, rõ ràng Lục Huề sợ chết khiếp, đang liều mạng giãy giụa dưới nước, hắn chìm xuống nhanh lắm nhưng may là tốc độ của người cá còn nhanh hơn, Hải Tam Nhi ôm lấy Lục Huề lao xuyên qua làn nước, khoảnh khắc nhảy lên khỏi mặt biển nước đã văng tứ tung, những giọt nước trong veo lấp lóe ánh sáng mát rượi giữa đêm khuya.
"Khụ..."
Hải Tam Nhi xót xa vỗ lưng Lục Huề, "Ở dưới nước không nên giãy đâu anh, phải thả lỏng ra."
"Đù! Tại cái chỗ lụp xụp này của cậu chứ ai, trở mình cái thôi đã lăn mẹ xuống biển! Đưa tôi về bờ!"
Cách xa đất liền khiến Lục Huề mất cảm giác an toàn, cứ toàn bị Hải Tam Nhi dắt mũi, mình bị dồn cả vào thế yếu.
Hải Tam Nhi không hề dao động, Lục Huề thở dốc ưỡn thẳng lưng lên, ra lệnh: "Đưa tôi về bờ."
"Không muốn."
Hải Tam Nhi từ chối cực dứt khoát, cậu đã phát hiện ra, hễ ở biển là Lục Huề sẽ yếu ớt hơn bình thường một tí, sẽ dựa dẫm vào mình vô điều kiện.
Lục Huề không thể tin nổi, cái tên này lại dám nói không với mình.
"Lục Huề, mình giao phối đi."
Đây không phải câu hỏi mà giống lời thông báo hơn, lửa giận vô danh bốc lên trong lòng Lục Huề, song Hải Tam Nhi đã chặn miệng hắn trước bằng một nụ hôn, ôm lấy hắn rồi cúi mình chìm vào mặt biển.
Còn chưa kịp ra quyết định đấm đá tẩn cho Hải Tam Nhi một trận thì bản năng sống của Lục Huề đã khiến hắn phải bấu vào lưng Hải Tam Nhi thật chặt, nước biển cứ thế xộc cả vào quần áo hắn, cùng với đó là một đôi tay to lớn cũng thò vào theo.
—
️ Lưu Thủy Thủy:Chưa đến 8 giờ chưa tính là muộn
Mong được mọi người ủng hộ