Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 17 Gió đêm thổi lướt, không khí lẫn cả cái ẩm mặn và se lạnh của nước biển, dường như mặt biển đang phủ một màn sương mờ, khơi dậy nên cảm giác bí ẩn sâu xa, ánh trăng bàng bạc nhảy múa trên mặt biển lăn tăn gợn sóng, trời biển nối liền một mảng màu mực khiến người ta lạc lối, thi thoảng có tiếng còi tàu vang phía xa xăm, âm thanh trầm thấp dập dềnh theo nước biển rồi sau cùng tan ra giữa màn đêm.
Những con sóng dập dềnh nhịp nhàng, nối nhau đuổi bắt dưới sự ve vuốt từ ánh trăng, khoảnh khắc vỗ vào bờ đá thì bắn tóe từng đóa bọt sóng tựa tuyết trắng, nhân ngư đã thoát lốt đuôi cá, bế người đàn ông áo quần xốc xếch xuất hiện trên bãi cát.
Đôi tình nhân bên bờ biển đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu, Hải Tam Nhi tìm thấy quần áo mình cạnh tảng đá, cậu mặc tạm áo phông ngắn tay vào cho Lục Huề rồi chậm rãi đi về phía cửa hiệu, ánh đèn vàng mờ mờ của tiệm nhỏ nhấp nháy giữa đêm đen tĩnh mịch.
Lục Huề trong lòng cậu khẽ nhúc nhích cựa quậy, Hải Tam Nhi dừng chân lại, ân cần ngắm Lục Huề hồi lâu, cậu xác nhận là Lục Huề chưa tỉnh dậy rồi mới bước tiếp về phía trước, nếu không phải do loài người không thể thở được dưới biển thì sau khi giao phối xong Hải Tam Nhi muốn đưa Lục Huề về đáy biển cơ, cậu tương đối tự trách, đúng như Lục Huề nói, cậu chỉ là con nhân ngư vô dụng, hóa ra chẳng thể nào giúp bạn đời sinh sống dưới đáy biển được, nhưng may là lần này không phải để Lục Huề ở trên bờ một mình nữa, mình đã có thể bầu bạn bên ảnh.
Trở về cửa hiệu, Hải Tam Nhi đặt Lục Huề xuống ghế xếp trước, rồi bắt chước cách bình thường Lục Huề hay làm khóa cửa vào, xong mới bế người lên gác.
Trước khi ngủ loài người sẽ tắm rửa, thế là Hải Tam Nhi lại học theo động tác trước đó Lục Huề đã chăm cậu, bê chậu nước ra, vừa mới ngồi xuống thì tầm mắt vô thức chạm vào dấu răng trên lồng ngực cùng vết hôn giữa cổ Lục Huề, mặt cậu bỗng nóng bừng, cậu ngượng ngùng ôm má bằng hai tay, sau đó lấy viên ngọc trai ra âu yếm quyến luyến, hết thơm rồi đến cọ.
Song tiếng hừ hừ vì đau của Lục Huề lập tức cắt ngang hồi ức ngọt ngào, lời hăm dọa Lục Huề quẳng lại vào lúc Hải Tam Nhi cưỡng ép ôm lấy Lục Huề giao phối dưới biển vọng về trong đầu cậu.
"Mẹ nó cậu muốn chết chứ gì, chờ lên bờ xong nhất định tôi sẽ chặt đứt đôi con cá háo sắc nhà cậu!"
Dáng vẻ hung ác của Lục Huề hãy còn mồn một trước mắt, chỉ nghĩ thử thôi Hải Tam Nhi đã khiếp hãi tim gan đập thình thịch thình thịch, cậu cẩn thận cất viên ngọc trai đi, vội vã lau chùi hẳn hoi cho Lục Huề, cậu làm rất nghiêm túc tỉ mỉ, rón rén mong mượn công việc lao động để bù đắp bớt tội lỗi của mình.
Lau chùi một hồi, dần dà từ lo lắng sợ sệt Hải Tam Nhi đã lại thành ra mê mẩn loạn nhịp, véo vào cơ bắp của Lục Huề cứ mềm mềm ấy, cơ ngực nè, cơ bụng nữa, cậu khó lòng kìm nén áp mặt mình vào dụi dụi mấy cái.
Lục Huề, Lục Huề, hì hì.
Hải Tam Nhi đắm đuối một mình hồi lâu, xong phải gắng gượng tập trung để lau người cho Lục Huề tiếp, cứ nhớ đến hình ảnh Lục Huề tức giận là cậu lại bắt đầu thấp thỏm bất ản trong bụng.
Ây, phải làm sao bây giờ, đảm bảo mai sẽ bị Lục Huề tẩn cho coi.
Đành chịu thôi, Hải Tam Nhi quyết định vẫn cứ phải sống ở hiện tại đã, có chết thì cũng chờ mai mới chết.
Thuyết phục bản thân thành công, nhân ngư khảng khái tự vào tắm qua rồi bế Lục Huề đi lên tầng 2, cậu cũng chả thèm ngủ giường lò xo nữa mà mặt dạn mày dày chen chúc cùng giường với Lục Huề luôn.
Lần đầu tiên được ngủ chung với Lục Huề, Hải Tam Nhi hớn hở mất cả ngủ, cậu tranh thủ lúc Lục Huề đang say giấc, lén lút vừa sờ vừa thơm người ta, mãi đến khi kiệt sức mới thiếp ngủ hẳn hoi.
Đêm hôm nằm mơ toàn gặp lại khung cảnh vấn vít mây mưa dưới biển với Lục Huề, hôn hít sờ mó với Lục Huề, rồi giao phối nữa, Hải Tam Nhi cười tươi tới độ thức giấc luôn.
Mở mắt ra, đập vào mắt Hải Tam Nhi là gương mặt phóng to của Lục Huề, Lục Huề nhìn cậu vô cảm, không thể phân biệt được tâm trạng trong mắt.
Nụ cười của Hải Tam Nhi hãy còn đang toe toét dở, cậu chột dạ chớp mắt mấy cái, đang định mở miệng thì tự dưng tầm mắt đen sì, Lục Huề đấm cho cậu một phát lăn vèo xuống giường.
"Anh đánh em..." Sống mũi Hải Tam Nhi cay xè, nhoáng cái nước đã thấm ướt viền mắt, nhưng chạm phải ánh nhìn từ Lục Huề là cậu nào dám rơi lệ nữa, chỉ biết bụm má lại đầy đáng thương.
Lục Huề nhảy dựng từ trên giường xuống, đè ngay con nhân ngư yếu ớt lại, định cho thêm quả đấm vào giữa mặt đối phương.
Hải Tam Nhi sợ quá ôm lấy đầu xin tha tại chỗ, "Đừng đánh em mà, em sai rồi..."
"Mẹ nó lúc ở biển cậu ghê gớm lắm cơ mà?" Lục Huề giận dữ quát to, hai người không mặc quần áo, chả có chỗ nào cho hắn giằng xé xả giận, hắn chỉ có thể bóp chặt lấy cổ Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi bị siết cổ suýt tí nữa ngất xỉu, cậu cạy tay Lục Huề ra, ho sù sụ liên hồi mấy tiếng rồi lanh lẹ nhận lỗi, "Em... khụ... em không ghê gớm ạ..."
Con cá chết tiệt, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc, chỉ biết ra cái vẻ đáng thương, đờ mờ thề Lục Huề chỉ muốn phanh ngực mổ bụng cậu ta mang ra chợ bán lấy tiền.
Nhưng mình lại cứ nhất quyết không được làm thế mới điên chứ, đấy là cả một đống tiền, khoản tiền cả đời này mình cũng chẳng kiếm đủ, giờ tẩn cậu ta một trận xong nhỡ mà có mệnh hệ gì thì mình còn chả dám cho cậu ta vào bệnh viện cấp cứu cơ.
Không được, Lục Huề nỗ lực khuyên can bản thân, xem như ấy là báo ứng trước khi kiếm bộn một mớ vậy.
Lục Huề xô Hải Tam Nhi một cái thật mạnh rồi chống sàn đứng dậy, quần áo cũng bay biến, khiến gia đình vốn chả khá giả là bao đã nghèo còn mắc cái eo, hắn lục lọi tủ quần áo mất một hồi lâu mới moi ra được một bộ miễn cưỡng mặc tạm.
Mặc quần áo hẳn hoi, Lục Huề lạnh mặt đi xuống nhà đánh răng, Hải Tam Nhi cũng nhanh chóng bò dậy từ dưới sàn, tròng quần áo vào người rồi chạy xuống cầu thang, Lục Huề đánh răng cậu cũng đánh răng, Lục Huề mở cửa thì cậu bám theo cạnh Lục Huề, Lục Huề ăn sáng, cậu chỉ có thể ngồi cạnh ăn sandwich bí đỏ khoai môn, Lục Huề rời nhà, cậu...
Hải Tam Nhi chôn chân tại chỗ, luống cuống nhìn theo bóng lưng Lục Huề đi xa, phải làm sao bây giờ? Suy tư tái hồi, Hải Tam Nhi quyết định bám theo, cậu sợ Lục Huề tức lên bỏ đi mất, không cần cậu và em bé nữa, đến lúc ấy cậu biết đi đâu tìm người ta đây?
Đây là lần đầu tiên Hải Tam Nhi ghé chợ của loài người, hồi trước cậu chưa thể lên bờ, chỉ dám ngó nghía loáng thoáng đằng xa ở bến cảng lúc nửa đêm thôi, tầm đó chợ búa chẳng còn người nữa, chỉ trông thấy cửa sổ mấy căn nhà sáng đèn, nhỡ gặp loài người đi đường đêm khuya là Hải Tam Nhi lại trốn xuống biển.
Hôm nay thì khác, Hải Tam Nhi tụt lại đằng sau Lục Huề, cậu không dám bước lên mà cứ duy trì khoảng cách tầm 5 6 m, Lục Huề vào cửa hiệu mua thêm thức ăn là cậu cũng theo vào, nhưng cậu cứ lấm la lấm lét trông không khác gì trộm vặt, thế là bị chủ tiệm đuổi xừ ra ngoài.
Cậu đành phải bám víu ở cửa mỏi mắt ngóng trông, chờ Lục Huề đi ngang qua khung cửa sổ của hiệu là cậu xáp lại gần, hi vọng Lục Huề chịu nhìn cậu một cái, tiếc thay Lục Huề nhặt đồ trên kệ hàng không buồn ngó ngàng đến cậu, quay đầu đi luôn sang dãy kệ khác, vị trí hàng kệ để đồ đã che hết người mất rồi, Hải Tam Nhi nhoài cả lên tấm kính cũng chẳng trông thấy bóng Lục Huề đâu.
Mãi lâu sau, cuối cùng Hải Tam Nhi cũng chờ được Lục Huề xách đồ đạc vừa mua đi từ trong cửa hàng ra, Lục Huề quan sát xung quanh, Hải Tam Nhi tự biên tự diễn còn tưởng là Lục Huề đang tìm mình, cậu vừa mới bước lên thì Lục Huề lại quay người đi sang một hiệu quần áo khác.
"Lục Huề..." Hải Tam Nhi thỏ thẻ gọi tên Lục Huề, lần này cậu đã biết điều, sợ vào lại bị đuổi ra nên dứt khoát chờ bên ngoài luôn, cậu tưởng là Lục Huề xem đồ ở hàng quần áo cũng sẽ mất nhiều thời gian giống mua hàng tạp hóa vừa nãy nên định tìm một góc ngồi đợi, lúc xoay người lại, cậu không để ý thấy Lục Huề đã chọn quần áo xong xuôi đi ra ngoài luôn rồi, chờ khi bóng dáng Lục Huề biến mất giữa dòng người thì cậu cũng vừa đặt mông ngồi được xuống.
Mua đủ đồ ăn cho mấy ngày tới, chọn thêm cho mình một bộ quần áo mới, rồi mua thêm cái điện thoại cũ và sim rác ở cửa hàng điện thoại, Lục Huề liếc nhìn đồng hồ, cũng đến giờ phải về, hắn rời khỏi hàng điện thoại, quan sát một lượt quanh cửa tìm bóng dáng Hải Tam Nhi theo phản xạ, hắn biết Hải Tam Nhi đã bám theo hắn suốt dọc đường.
Với cái nết được đằng chân lân đằng đầu của Hải Tam Nhi thì mình phải ngó lơ cậu ta vài hôm, không được ra tay đấm người thì thôi, chả lẽ còn không xa lánh được á?
Buổi họp chợ hôm nay đã sắp dọn hàng, dòng người mua bán trên phố cũng vắng dần, nhưng Lục Huề lại chẳng thấy tung tích Hải Tam Nhi ở chỗ nào hết.
Người... cá đâu?
Con cá này không bị mất kiểm soát biến hình giữa đường giữa chợ chứ hả? Chắc không phải đâu, nhỡ ầm ĩ thế thì cả trấn phải đổ ra hóng hớt rồi, không thể yên ắng như giờ được, thế Hải Tam Nhi biến đâu ta? Đi lạc à? Cậu ta có biết đường không đấy? Biết cách quay về không? Cái đầu óc thế kia, cậu ta không bị ai ngon ngọt dăm ba câu lừa dẫn đi luôn đâu nhở?
Đùng cái Lục Huề bắt đầu thấy nhộn nhạo bất an, vội xách đồ quay đầu trở lại đường cũ.
Càng gần trưa nắng càng gắt, Hải Tam Nhi chống má, hứng nắng váng cả đầu hoa cả mắt, cậu ngó ra cửa chính của tiệm quần áo mãi rồi mà vẫn chưa thấy Lục Huề đi ra.
Nắng nóng chói chang khiến cậu không tài nào chịu nổi nữa, cậu rất cần nước, bây giờ cậu chỉ muốn quay về với biển, cậu muốn báo cho Lục Huề biết nhưng lại sợ Lục Huề mất kiên nhẫn, đành phải một thân một cá đi về phía bờ biển.
Đường xá trên đất liền dễ phân biệt hơn dòng chảy các thứ dưới biển nhiều, chỉ lát sau Hải Tam Nhi đã quay lại được đại dương, cuối cùng cũng sống rồi, cậu lại bắt đầu băn khoăn xem phải làm sao để lấy lòng Lục Huề, thế là cậu vất vả đi mò mẫm ra hai đồng tiền vàng dưới đáy biển, cậu lo làm mất quần áo sẽ bị Lục Huề mắng cho nên lại tìm dọc bờ biển đến tận khi trời tối, mãi rồi cũng tìm thấy, giờ cậu mới dám về cửa hiệu gặp Lục Huề.
Nhưng đi đến cửa chính thì thấy tiệm nhỏ tối đen như mực, không bật đèn sáng mà cũng chẳng mở cửa, Lục Huề vẫn chưa về.
Hải Tam Nhi cầm hai đồng xu vàng đau xót, Lục Huề sẽ không bỏ đi luôn đâu phải không?
Lục Huề lòng vòng quanh trấn mấy lượt mà vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng Hải Tam Nhi đâu, hắn đã hỏi thăm thử, đặc trưng ngoại hình của Hải Tam Nhi cực kì rõ ràng, đàn ông con trai tóc bạc dài xoăn gợn sóng, ai từng gặp chắc chắn đều phải ấn tượng sâu sắc, quả nhiên có người trông thấy cậu ta, bảo là sau cùng cậu ta đi về phía bến cảng hay sao ấy.
Hòn đảo chỗ họ có tận mấy bến cảng cả lớn lẫn nhỏ, Lục Huề bó tay, đành phải ghé lần lượt từng bến một, càng tìm hắn càng bực, ai bảo cái con cá này chạy loăng quăng thế hả, cậu ta muốn chết đấy à?
Lục Huề lê cái thân mệt nhọc đi hết một vòng, bất giác quay về đến khu cửa hàng nhà mình bao giờ không hay, hắn đứng thẳng trước biển, từ lâu lo lắng đã thế chỗ tức giận.
Còn chưa xác định được là rốt cuộc con cá khiêu dâm này đã về biển hay chưa nữa, vốn dĩ đầu óc đã biêng biêng, nhỡ đâu lúc xuống nước cậu ta mất cảnh giác bị ai bắt gặp, có khi người ta đang suy tính xem có cách nào tóm gọn nhân ngư sao cho im ắng bí mật nhất luôn rồi ấy.
Lòng Lục Huề cứ như lửa đốt, hắn gào lên thật to với đại dương mênh mông, "Hải Tam Nhi! Cậu chết dí ở đâu rồi thế hả!"
"Ớ?" Bỗng có tiếng bước chân cuống quít vang lên phía sau, Hải Tam Nhi vốn đang ngồi xổm ở trước cửa hiệu, nghe thấy Lục Huề gọi tên cậu thế là phấn khởi chạy về phía bờ biển, "Lục Huề, anh gọi em đó à?"
Lục Huề quay phắt đầu lại, mừng rỡ, thảng thốt, tức tối, đủ loại tâm trạng ập đến trong lòng, hắn cất lo lắng vào bụng, trở mặt chỉ sau tích tắc, bực mình quát lên: "Tôi gọi ông bô nhà cậu đấy!"
—
️ Lưu Thủy Thủy:Cái quả kiểm duyệt khó hiểu thật chớ, viết nhiều chữ giao phối quá là bị khóa, nhưng để nguyên concu thì íu sao
Chưa qua 8 giờ chưa phải đến muộn, hì hì
Mong được mọi người ủng hộ