Chăm Cá - Lưu Thủy Thủy

Chương 28

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 28

Lục Huề bảo Hải Tam Nhi đi từ chỗ cây dừa vòng qua bãi đá ngầm để xuống biển, chờ Hải Tam Nhi quyến luyến bồi hồi biến mất khỏi tầm mắt mình xong, Lục Huề mới chạy lên tầng.

Vừa bước vào phòng đã thấy Lục Huy đang nhìn chăm chăm vào cái bể cá ở đầu giường, cá con và rùa con nằm lặng lẽ trong ấy, gã thuận miệng cảm thán một câu, "Chú bắt đầu nuôi mấy cái này từ bao giờ đấy?"

Lục Huề bước lại gần, chắn người ở vị trí cửa sổ, ánh mắt kín đáo liếc ra phía ngoài, đứng từ đây sẽ không quan sát thấy cảnh Hải Tam Nhi xuống biển, nhờ thế hắn thoáng thở phào một hơi.

"Em... chán quá nuôi chơi chơi ấy mà."

Ánh mắt Lục Huy nán lại ở hai chiếc gối còn đặt trên giường, toàn người lớn cả rồi, mình không muốn can thiệp quá nhiều đến cuộc sống cá nhân của Lục Huề, nhưng cứ nghĩ đến việc có thể Lục Huề đã lên giường với cái cậu... Hải Tam Nhi kia, là lại thấy quái dị sao đó.

Thôi thôi, giờ không phải lúc nghĩ ngợi mấy cái này, Lục Huy kéo Lục Huề lại gần, ngó ra ngoài cửa sổ một cái với vẻ thần bí, xác định xung quanh không có ai rồi mới hạ thấp giọng nói: "Chú có biết sao anh về vào đúng lúc này không?"

Động phải ánh mắt có phần phấn khích của Lục Huy, dự cảm bất an bí ẩn lan tràn nơi đáy lòng Lục Huề.

"Hồi trước từng kể với chú vụ mỹ nhân ngư đó." Nỗi hưng phấn rục rịch trong mắt Lục Huy gần như không thể kìm nén nổi nữa, "Hình như mỹ nhân ngư đang hoạt động ở vùng biển khu mình."

"Đùng" một tiếng, Lục Huề cảm giác tim mình rơi đập xuống thật mạnh, có thứ gì đang đè lên lồng ngực hắn nặng trịch khiến hắn bắt đầu khó thở, hắn há miệng mà chẳng phát ra tiếng, lưng đã toát mồ hôi lấm tấm.

Lục Huy đắm chìm mê mẩn với ảo tưởng sẽ bắt được mỹ nhân ngư bán đi kiếm khoản lời to, không hề chú ý đến sự khác thường của Lục Huề, gã tiếp lời: "Ngày xưa lão sếp đấy từng bắt được một con, vốn là mỹ nhân ngư có khả năng hồi phục cực mạnh, tóm về nghiên cứu rồi bán kết quả cho các nước vùng chiến sự, đảm bảo kiếm được vố lớn luôn, nhưng không biết sao mà về sau tự dưng con mỹ nhân ngư đấy mất giá trị nghiên cứu rồi."

Cổ họng Lục Huề vừa khô khốc vừa đắng chát, mỗi lần nuốt nước bọt cứ như bị dao cứa, đau đớn khủng khiếp, hắn siết chặt nắm đấm trong vô thức, mất giá trị nghiên cứu là sao cơ, vì mỹ nhân ngư chết trong phòng thí nghiệm nên mới mất giá trị nghiên cứu à?

"Kìa Huề?" Lục Huy thao thao bất tuyệt mặt mày rạng rỡ, song lại thấy Lục Huề im lìm trầm ngâm suốt.

Lục Huề ngơ ngẩn hoàn hồn, hắn cố nhếch khóe miệng, "Anh... Còn chưa biết rốt cuộc trên đời này có mỹ nhân ngư thật không mà... bây giờ sắp chiến tranh rồi, điều mình nên lo nghĩ trước hết là... phải sống sót rời khỏi đây..."

Lục Huy thở dài một hơi, "Bao nhiêu năm nay mình làm thợ săn tiền thưởng chú cũng biết rồi đấy, bây giờ nghề này vất quá, chẳng kiếm được mấy đồng, nếu không có tiền thì kể cả trốn đi rồi cũng khó sống lắm, không có tiền, sang nước khác xong còn chả làm được giấy tờ nữa là."

Dĩ nhiên Lục Huề hiểu rõ vấn đề, cõi đời gian truân, đâu đâu cũng lộn nhộn phức tạp, thợ săn tiền thưởng cũng là cái nghề hiểm nguy rình rập, ngày xưa thì cũng thôi, song giờ đã có Hải Tam Nhi, rồi cả Trân Châu nữa, nếu có thể đi nơi khác thì hắn muốn ổn định cuộc sống mình lại.

"Nhưng mỹ nhân ngư... chỉ là truyền thuyết... chẳng lẽ mình lại đi mạo hiểm vì truyền thuyết sao?" Lục Huề cố gắng tìm cách thuyết phục anh trai rời khỏi đây, hắn không muốn Hải Tam Nhi và Trân Châu bị người khác phát hiện, cũng không muốn anh hắn phải bỏ mạng ở chốn này.

Song khoản tiền khổng lồ mỹ nhân ngư có thể mang tới đã cám dỗ Lục Huy, gã chộp ngay lấy cổ tay Lục Huề, "Không còn là truyền thuyết nữa đâu, nếu là truyền thuyết thật thì không đời nào lão sếp kia lại đi dốc mọi công sức tiền bạc lùng sục nhiều năm như thế, Huề, càng mạo hiểm càng trúng đậm, bản chất vốn là thằng liều ăn nhiều mà, thằng hèn chỉ có nước chết đói thôi."

Lục Huy lôi Lục Huề đi ra cạnh cửa sổ, gã chỉ vào bến cảng đang xôn xao hỗn loạn đằng xa, vẻ mặt kích động, "Ngần ấy người chạy đi xong mình tìm càng tiện, càng ít người tranh cướp với mình, Huề, mình làm xong cái vố lớn này rồi đi luôn, không bao giờ quay lại nữa."

"Nhỡ không tìm thấy thì sao? Chẳng lẽ cứ chờ ở đây mãi à?"

Nếu không phải do mỹ nhân ngư có giá trị cao thì ai muốn mạo hiểm liều mình thế đâu, nếu không tìm thấy thật thì cũng đành chịu thôi, giữ mạng trước đã rồi tính tiếp.

Lục Huy quyết tâm, "Tranh thủ bây giờ xung đột chưa bùng nổ hẳn mình ở lại thêm một tuần, một tuần sau rồi đi."

Một tuần, lại một tuần.

"Nếu cần tiền thì em có đây." Lục Huề phi như bay xuống nhà, cầm cái túi xu vàng Trân Châu tìm thấy lên cho Lục Huy xem.

"Đâu ra thế?"

Lục Huề thẳng người, "Anh đừng hỏi ở đâu ra, tóm lại chỗ này đảm bảo đủ cho mình rời khỏi đây."

Giây phúc trông thấy tiền xu vàng, ánh mắt Lục Huy thoáng lập lòe vẻ sửng sốt rồi lại nhanh chóng trở về bình thường, túi xu vàng này cũng được một khoản thật, nhưng giá trị của mỹ nhân ngư còn kếch xù hơn, gã không muốn vì con săn sắt mà mất con cá rô.

"Chú biết mà, giá trị của mỹ nhân ngư không chỉ có tí thế này đâu, Huề, lần này chú nghe anh đi, anh sẽ giúp chú giàu sụ luôn." Gã lo Lục Huề chưa từ bỏ việc khuyên mình chạy nạn, "Thôi được rồi, anh mệt quá, chú để anh nghỉ ngơi đi đã, có việc gì mai rồi mình lại bàn tiếp nhá."

Lục Huề không kịp nói gì nữa vì Lục Huy đã quay đầu đi sang phòng khác, Lục Huề trông cánh cửa đóng chặt, do dự giây lát rồi quay vào bê bể cá lên, rảo bước chạy ra cạnh bãi đá, đúng lúc hắn đang rối rắm tìm cách liên lạc với Hải Tam Nhi thì sóng biển cuồn cuộn vỗ, hai bóng dáng quen thuộc dạt vào ven bờ.

"Lục Huề."

Lục Huề tranh thủ thả cá con và rùa con xuống nước, hai đứa không vội bơi đi mà cứ lòng vòng quanh bé Trân Châu.

"Tối nay cậu dẫn Trân Châu đi luôn đi."

Mình vừa mới thuyết phục được Lục Huề để anh và Trân Châu đi trước, Hải Tam Nhi nghĩ hoài không ra nguyên nhân vì sao Lục Huề đột ngột đổi ý, "Tại sao ạ?"

"Không có trăng sao gì hết, cậu nghe lời tôi." Mình cũng không thể nói với Hải Tam Nhi là Lục Huy muốn bắt cậu ta được, mình và Lục Huy lớn lên cùng nhau từ bé, được Lục Huy chăm nom giúp đỡ rất nhiều, không nhờ Lục Huy có khi hắn đã toi đời từ lâu, hắn không thể vứt bỏ Lục Huy, lại càng không muốn phụ lòng Hải Tam Nhi, "Tôi chỉ bảo cậu đưa Trân Châu đi trước thôi, cậu còn nhớ tuyến đường tôi nói đó không? Mình đã giao hẹn gặp nhau ở bến cảng, chắc chắn tôi sẽ đến gặp cậu, cậu muốn biết tôi có an toàn hay không thì không chỉ cần sơ tán hết đàn cá thôi đâu, bản thân cậu cũng phải sống sót để còn tới tìm tôi."

Lục Huề khom mình hôn lên trán Hải Tam Nhi, dặn dò: "Đừng có tưởng cá không sao là nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi nhé, cậu còn phải đến gặp tôi nữa, không còn nhiều thời gian đâu, đi đi."

Hải Tam Nhi vẫn muốn khuyên can Lục Huề thêm, nhưng cậu trông thấy sự kiên định trong mắt Lục Huề, cậu chỉ có thể đồng ý, cậu bế Trân Châu cạnh mình lên giơ ra trước mặt Lục Huề.

"Chào tạm biệt ba đi nè."

Trân Châu vươn hai tay ôm lấy má Lục Huề rồi thơm một cái thật mạnh, bé vẫn chưa biết nói, chỉ có thể tạm biệt Lục Huề bằng cách đó.

"Nghe lời nhé." Lục Huề khẽ gõ đầu bé Trân Châu.

Tạm biệt xong Hải Tam Nhi không chần chừ thêm nữa, cậu dẫn Trân Châu đi biến mất dưới làn nước, Lục Huề cũng không dám nấn ná ven bờ mà đứng dậy quay lại cửa hàng, chưa đi được bao xa thì bỗng nghe thấy tiếng hát của Hải Tam Nhi, vẫn cứ ma chê quỷ hờn như thế, nối tiếp ngay sau là tiếng sóng biển cuồn cuộn, ùng ục ầm ầm, Lục Huề thảng thốt quay phắt đầu lại, sóng cả trào dâng trên mặt biển tĩnh lặng, dường như có luồng sức mạnh khổng lồ đang trỗi dậy từ đáy biển.

Tiếng động quá lớn khiến cả Lục Huy đang ngủ ngon trong phòng cũng giật mình thức giấc, gã vừa gọi tên Lục Huề vừa chạy vội xuống nhà, "Lục Huề? Có chuyện gì thế? Trực thăng lại đến nữa à?"

Trông thấy Lục Huề đang đứng cạnh gốc cây dừa, Lục Huy nhanh chóng lại gần, không trông thấy trực thăng mà chỉ thấy mặt biển sục sôi.

"Tiếng gì thế? Ai đang hát vậy?"

Lục Huề im lặng không lên tiếng, Lục Huy bước thêm mấy bước về phía biển, biểu cảm sửng sốt khó tin, "Vọng từ biển vào à?"

Âm thanh chói tai ấy tựa ngâm nga từ vực sâu, nghe xa xăm biết mấy, nhưng rồi còn khuếch đại vang dội gấp nhiều lần như được phát qua loa phóng thanh, dù sao thì cũng không thể là âm thanh của con người tạo nên.

"Chú nghe thấy không?" Lục Huy ngoái đầu, mắt lập lòe ánh sáng, "Chú nói đi, liệu có phải là âm thanh của mỹ nhân ngư không nhỉ?"

"Anh, anh mệt quá lú lẫn rồi đấy, em căn bản không tin là có mỹ nhân ngư trên cõi đời này đâu."

Lục Huy phì cười một tiếng, cũng không ép Lục Huề phải công nhận, "Chờ đến lúc chứng kiến thật rồi là chú không nói thế nữa đâu."

Thực ra Lục Huề cũng khá hoang mang, hắn không rõ tại sao Lục Huy thề thốt chắc nịch đến vậy, chẳng lẽ Lục Huy từng nhìn thấy thật, từng gặp mỹ nhân ngư khác ngoài Hải Tam Nhi trong phòng thí nghiệm của ông sếp kia? Nếu không phải đã tận mắt chứng kiến thì người bình thường sẽ không chắc chắn về cái chuyện hoang đường như thế.

"Cái cậu kia đâu rồi?" Lục Huy quan sát xung quanh, không trông thấy bóng dáng Hải Tam Nhi, "Hải Tam Nhi à?"

Lục Huề rũ mắt, "Cậu ta về rồi."

"Anh quên hỏi chú, nếu mình đi thì cái cậu đấy, chú định như nào?"

Lục Huề đáp: "Cậu ấy sẽ tự đi."



️ Lưu Thủy Thủy:

Cuối năm công việc tương đối bận bịu, nên là càng ngày càng muộn orz

Sau đó chắc là sẽ chia lìa 1 2 chương, nhưng không có gì quằn quại lắm đâu, hai người sẽ không bị thương, cũng không gặp nguy hiểm nào kinh khủng hơn nữa đâu á
Bình Luận (0)
Comment