Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 29 Hôm sau, trấn nhỏ ven biển quay về với vẻ tĩnh lặng ngày xưa, ngoài mấy tòa nhà trên trấn bị phá hủy vì bom đạn thì các nơi khác vẫn hệt như bình thường, tín hiệu tivi bị ảnh hưởng, hệ thống phát thanh truyền hình liên tục trấn an người dân, vụ oanh tạc tối qua chỉ là sự cố, chiến tranh sẽ không lan rộng sang nước ta, nhắc quần chúng đừng nên hoang mang.
Một số người đang hoảng loạn tháo chạy cũng không muốn bỏ xứ tha hương, rời khỏi vùng đất mình đã chào đời rồi lớn lên, lựa chọn tin tưởng chính quyền địa phương, một bộ phận khác thì khá cảnh giác trước nguy cơ, vẫn quyết định dẫn gia đình rời đi tới nơi an toàn hơn.
Lục Huề và Lục Huy biết rõ tình thế bên ngoài, vụ tấn công tối qua chắc chỉ để thăm dò, có lẽ sẽ lắng dịu được vài hôm, nhưng đất nước họ đang ở đã không còn yên bình nữa, phải tranh thủ rời đi thật sớm.
Song Lục Huy vẫn chưa từ bỏ vụ mỹ nhân ngư, thậm chí đi thuê cả thuyền đánh cá để xuống biển, tiếc là còn chẳng trông thấy những loài cá khác gần bờ nữa là, nói gì đến mỹ nhân ngư, vùng biển này im lìm như thể đã chết.
"Sao lại thế nhỉ? Sao còn không có cá nữa luôn?"
Lục Huề trầm ngâm im lặng, hắn cúi đầu nhìn về phía mặt biển, nước biển vẫn cứ xanh thăm thẳm, sinh vật dưới đáy biển lơ thơ đến độ tiêu điều, hắn sửng sốt trong bụng, hóa ra Hải Tam Nhi giỏi giang thế thật cơ.
"Xui vãi đạn." Lục Huy lẩm bà lẩm bẩm, "Có phải tại bom nổ nên gần bờ chả còn cá tôm gì không nhỉ, mình đi tiếp ra xa xem nào."
Bất luận tìm gần bờ hay xa bờ thì cũng chẳng thấy được thứ Lục Huy muốn, cả hai trắng tay quay về.
Lục Huy tương đối cụt hứng, trái lại Lục Huề thì thở phào nhẹ nhõm, trông cái vẻ thong thả của Lục Huề là Lục Huy không vui cho lắm.
"Chú làm sao đấy? Sao anh thấy chú chả bận tâm cái chuyện tìm mỹ nhân ngư tí nào cả?"
Mình để tâm được chắc? Bởi Lục Huề biết trên đời này có mỹ nhân ngư thật, hắn chỉ mong sao Hải Tam Nhi và Trân Châu chạy đi càng xa càng tốt, mãi mãi không bao giờ bị loài người phát hiện ra, song mình không thể nói thật với Lục Huy.
"Anh, nguy hiểm lắm rồi, mình có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào ấy."
Lục Huy thấy hơi nực cười, "Huề, mình làm nhiệm vụ có lần nào mà không bạt mạng đâu hả? Vụ nào mà chả nguy hiểm hơn việc tìm mỹ nhân ngư đúng không? Rõ ràng làm vố này xong là mình rửa tay gác kiếm được rồi, sao cứ đúng cái lúc quan trọng thì chú lại đi sợ bóng sợ gió thế?"
Lục Huề nghẹn lời, Lục Huy nói không sai, nếu không phải mình đã chung sống sớm chiều với Hải Tam Nhi suốt bao ngày nay thì chắc chắn hắn còn tích cực lùng tìm mỹ nhân ngư hơn cả anh hắn, nhưng giờ thì khác rồi, hắn đã giao hẹn với Hải Tam Nhi, hắn yêu cầu Hải Tam Nhi sống sót đến gặp hắn, vậy hắn cũng phải giữ được cái mạng để còn thực hiện lời hứa.
Mấy hôm nay Lục Huề cảm giác chuyện tìm mỹ nhân ngư đã khiến Lục Huy rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, sáng hắn lênh đênh trên biển với Lục Huy cả ngày trời, rõ ràng cạn kiệt sức lực mà buổi tối vẫn không tài nào thiếp ngủ vì lo cho Hải Tam Nhi, Lục Huề chịu thua, đành lên sân thượng hóng gió.
Chỗ hắn ở bốn mùa quanh năm đều nóng bức, gần như chẳng phân biệt được đâu là xuân hạ thu đông, chỉ có gió biển buổi đêm sẽ biến đổi tí ti, hơi lạnh và ẩm hơn ban ngày.
Chẳng thuyền bè qua lại, mặt biển lặng êm đềm, ngay đến tiếng sóng cũng thành ra âm ỉ, Lục Huề lướt ngón tay ở rìa bồn tắm, đi quanh một vòng, ban đầu còn xem Hải Tam Nhi là đồ hâm hấp suốt ngày tồng ngồng ra phố cơ, sau ấy biết cậu ta là mỹ nhân ngư thì coi cậu ta là công cụ đổi lấy tiền, mình lúc ấy chả khác gì Lục Huy, chăm chăm đề phòng nhỡ người khác biết đến sự tồn tại của mỹ nhân ngư sẽ ngáng mất con đường phát tài của mình, về sau nữa, mình bắt cậu ta thiệt thòi ở tạm trong bể cá vách kính, chứng kiến sự ra đời của Trân Châu, ba người đã sống cuộc sống êm ả ấm áp được một thời gian.
Tháng ngày đẹp đẽ bao giờ cũng ngắn ngủi, Lục Huề thấy Trân Châu còn chưa lớn được là bao, bồn tắm mua riêng cho Hải Tam Nhi cậu ta cũng đã dùng được mấy đâu, sao chưa gì đã cảnh còn người mất?
Gặp mưa gió bão bùng mình còn lo cậu ta sẽ sợ, nào ngờ trông Hải Tam Nhi nhát gan như chuột, mà thấy thời tiết thế kia vẫn vô tư bình thản nằm hứng gió mát.
Lục Huề ngồi vào bồn tắm giống thường ngày Hải Tam Nhi hay làm, hắn ngửa đầu tựa vào thành bồn, thử duỗi tay che đi bóng đêm trước mắt, song những ngôi sao dày đặc vẫn cứ lấp ló qua kẽ ngón tay, hóa ra góc nhìn của Hải Tam Nhi ở trong bồn tắm là như thế.
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá, kèm theo tiếng động lăn tăn, đúng vào lúc ý thức của Lục Huề mơ màng dần thì tiếng sóng nhỏ nhẻ dần dà trở nên dồn dập hơn, lao xao, hết con sóng này nối con sóng khác.
Có tàu đến ư?
Lục Huề mở mắt theo phản xạ, hắn đứng dậy khỏi bồn tắm, không trông thấy thuyền bè trên mặt biển nhưng tự dưng những đợt sóng cứ gấp gáp xô bờ, lẳng lặng cuồn cuộn dưới vầng trăng soi rọi, dập dờn ánh nước, cảm giác kêu gọi thôi thúc ấy quá quen thuộc với Lục Huề, có thứ gì đó sắp sửa nhảy vọt lên khỏi mặt biển.
Mặt biển bỗng chốc dậy nên hàng tầng sóng gợn, ngay giây tiếp theo, một dáng hình quen thuộc tung người bật cao, giữa ánh trăng chiếu rọi, mái tóc dài như thác đổ, thân người lấp lánh những đốm sáng trong suốt khiến cậu trông hệt như tinh linh trên biển, rồi cái bóng ấy lại nhanh chóng biến mất sau làn nước.
Hải Tam Nhi?
Lục Huề thấy cổ mình như đang bị ai bóp chặt, muốn gọi mà chẳng dám cất tiếng, họng vừa khô vừa chát, mỗi lần nuốt nước bọt đều đau nhói không khác gì đao cắt.
Sao Hải Tam Nhi lại quay lại? Chẳng phải mình bảo cậu ta phải chờ đó ư? Trân Châu thì sao?
Hàng loạt câu hỏi lấp đầy đại não Lục Huề, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều thêm nữa, nhấc chân lao ngay xuống nhà, lúc mở cửa hắn đã cố gắng rón rén nhất cố thể nhưng cửa cuốn vẫn cứ vang dội loạt soạt, hắn ngoái đầu nhìn thử, xác định chưa trót đánh thức Lục Huy và chỗ cửa sổ phòng mình không có ai, rồi mới bất chấp tất thảy chạy về phía bãi đá.
"Tam Nhi?" Lục Huề chẳng lo được đến chuyện sợ nước nữa rồi, hắn cúi xuống tới gần mặt biển, thấp giọng gọi tên Hải Tam Nhi.
Mặt nước đang xao động, bong bóng khí liên tiếp nối nhau nổi lên òng ọc òng ọc, gương mặt tinh xảo quen thuộc ấy đột ngột ngoi ra khỏi biển.
"Lục Huề."
"Sao cậu lại quay về? Tôi bảo cậu chờ tôi cơ mà?"
Nước biển chảy trượt theo sống mũi Hải Tam Nhi, cậu vịn hai tay vào rìa tảng đá, ấp úng đáp lời: "Vẫn còn cá chưa chịu đi..."
Lục Huề bắt đầu bực bội, kể cả Hải Tam Nhi gánh trách nhiệm bảo vệ sinh vật đáy biển thì cậu cũng đã tận tình làm hết lòng lắm rồi, cậu không nên mạo hiểm thêm nữa.
"Cậu chỉ lo đám cá đấy, mặc kệ Trân Châu luôn à?"
"Em không dẫn Trân Châu về cùng." Hải Tam Nhi thỏ thẻ giải thích, "Em nhờ tinh linh đáy biển và rùa con trông thằng bé rồi."
"Nhưng nó còn nhỏ xíu như thế."
Hải Tam Nhi dè dặt cẩn thận vươn tay ra với Lục Huề, "Em vẫn lo cho anh, đúng là em đã đồng ý sẽ đợi anh, nhưng mãi anh chẳng xuất hiện, Lục Huề, em lo cho anh lắm."
Câu mắng mỏ đến bên miệng Lục Huề rồi xong lại nuốt xuống, phần mềm mại nhất trong lòng vừa bị thứ gì va đập đau điếng.
"Anh trai tôi không chịu đi, anh ấy điên rồi..."
Hải Tam Nhi có thể cảm nhận được sự quan trọng của Lục Huy đối với Lục Huề, nếu Lục Huy là anh trai Lục Huề thì mình cũng có nghĩa vụ cứu cả Lục Huy.
"Em có thể đưa cả hai đi."
"Cậu không được xuất hiện trước mặt anh ấy đâu."
"Tại sao ạ?" Hải Tam Nhi thắc mắc.
Lục Huề nắm lấy bàn tay Hải Tam Nhi, "Anh ấy đòi ở lại đây chính vì đã biết đến sự tồn tại của mỹ nhân ngư, nói kiểu gì anh ấy cũng không chịu đi, chỉ đòi lùng tìm mỹ nhân ngư, loài người nguy hiểm lắm, cậu không được xuất hiện trước mặt Lục Huy, không là có khi cả đời này cậu cũng không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài nữa."
Nguy hiểm là nguy hiểm thế nào, sao lại không được thấy ánh nắng mặt trời nữa, Lục Huề không nói rõ nhưng Hải Tam Nhi vẫn hiểu, tóm lại là không phải chuyện hay ho gì, cậu nhỏm người lên ôm lấy cổ Lục Huề.
"Lục Huề, anh sẽ không để em rơi vào nguy nan đâu." Hải Tam Nhi áp sát vào má Lục Huề, "Em không thể thiếu anh được đâu Lục Huề, anh là bạn đời của em."
Nhờ cả vào Lục Huề nên mình mới lên được bờ, nếu Lục Huề gặp bất trắc gì thì cuộc đời về sau của mình biết sống sao đây?
Lục Huề ôm lấy Hải Tam Nhi, ghì vào lưng cậu thật chặt, mình không nên tham lam quá đáng, không thể cứ mong dẫn Lục Huy cùng rời đi được, ít nhiều gì cũng phải nghĩ cho Hải Tam Nhi và Trân Châu với chứ, Hải Tam Nhi tin tưởng hắn như thế, hắn không nên để Hải Tam Nhi phải rơi vào cảnh hiểm nguy.
"Tối mai, tối mai có chuyến tàu hàng rời cảng, bất kể Lục Huy có chịu hay không tôi cũng sẽ đánh anh ấy ngất rồi trói lên tàu, xong xuôi là tôi đi cùng cậu, sau này không gặp lại Lục Huy nữa." Lục Huề cảm nhận được Hải Tam Nhi đang áp vào má mình nhẹ nhàng cọ sát, giờ phút này đây những tiếp xúc cơ thể đơn giản nhất thôi cũng trở nên vô cùng quý báu.
Mãi lâu sau, Lục Huề mới lưu luyến thả Hải Tam Nhi ra, "Anh ấy đang trong nhà, tối nay cậu không lên gác được."
Hải Tam Nhi gật đầu, cậu biết, "Tối mai mình gặp lại."
"Tối nay cậu đừng đến gần bờ quá, phải cẩn thận vào."
Sau khi đưa mắt tiễn Hải Tam Nhi bơi xa, Lục Huề ổn định tâm trạng rồi quay lại cửa tiệm, khẽ khàng rón rén đóng cửa vào đi lên tầng 2, lúc ngang qua cửa phòng Lục Huy hắn khựng lại giây lát, ngẩng đầu liếc qua lối hành lang lên tầng 3, cánh cửa sân thượng trên cùng lung lay trong gió, vừa nãy chạy xuống vội quá làm hắn không nhớ rõ nữa, mình đã đóng cửa sân thượng chưa nhỉ?
Lục Huề không chắc lắm, hắn muốn kiểm tra xem Lục Huy có ở trong phòng không, hắn nín thở, vặn tay nắm cửa phòng Lục Huy, có thể trông thấy bóng dáng Lục Huy gồ lên nằm trên giường, nghe thấy cả tiếng hít thở trầm thấp của Lục Huy, vẫn còn đang ngủ.
Lục Huề nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người trở về phòng mình, hắn nằm xuống giường, mặt thẳng ngay hướng cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng biển, tựa như đang nghe Hải Tam Nhi nói chuyện với hắn, ngày mai là tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, hắn muốn tìm một chốn mới, sống yên bình cùng Hải Tam Nhi và Trân Châu.
Hôm sau Lục Huề dậy sớm hơn cả Lục Huy, hắn tranh thủ lúc trời hãy còn tờ mờ để ra bến cảng hỏi thăm giá vé, sau vụ tấn công đầu tiên vé tàu đã thành của hiếm, giá vé tăng vọt, hiện giờ lại càng vượt sức tưởng tượng.
Lục Huề cũng không mặc cả mà đặt cọc luôn, khoản còn lại hắn định sẽ trả khi đưa Lục Huy lên tàu tối nay, sau đó hắn vào cửa hàng mua ít đồ, lúc quay về tiệm thì Lục Huy vừa dậy.
"Chú đi đâu đấy?"
Lục Huề giơ cái túi trong tay lên, "Lên trấn mua mấy thứ, anh không chịu đi thì cũng phải ăn chứ."
Lục Huy không đáp, ánh mắt nhìn Lục Huề có phần tìm tòi ngẫm nghĩ, gã nhặt bừa một gói đồ ăn trong túi, vừa ăn vừa lơ đãng hỏi: "Anh muốn hỏi chú lâu rồi, sao chú mua cái bồn tắm làm gì thế? Lại còn đặt trên sân thượng."
Tim bất thình lĩnh trĩu nặng, hắn không muốn bất kì thứ gì liên quan đến Hải Tam Nhi bị Lục Huy chú ý đến.
"Đợt trước ngại ra ngoài, bình thường rảnh quá thì ngâm một lúc ấy mà, sao hả? Anh muốn dùng à?" Đầu óc Lục Huề nhanh chóng hoạt động, âm thầm tìm đại một lí do lấp liếm cho qua.
Lục Huy gật gù, không hỏi thêm về cái bồn tắm nữa, ăn sáng xong gã lại muốn xuống biển, gã hỏi Lục Huề có đi cùng không, lần này Lục Huề không từ chối.
—
️ Lưu Thủy Thủy:Đến muộn mất rồi xin lỗi mọi người orz