Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 30 Ngoài biển sóng yên gió lặng, thuyền đánh cá cũng lững lờ trôi êm ả trên mặt nước, kể cả đến giờ Lục Huề vẫn sợ nước, hắn chọn ngồi ở chính giữa con thuyền.
Chờ đi ra xa bờ hẳn, Lục Huy tắt động cơ đứng ở mũi thuyền, lấy điếu thuốc lá trong túi ra châm cho mình, gió biển lướt ngang, chỉ nháy mắt khói thuốc xám mờ đã bị thổi bay tứ tán.
"Ha." Lục Huy thở ra một hơi dài, quay đầu bước lại ngồi xuống cạnh Lục Huề, "Làm điếu không?"
Mỗi lần lên thuyền là Lục Huề lại kinh hồn bạt vía, hôm nay càng hãi, ngoài sợ nước hắn còn sợ Lục Huy phát hiện ra sự tồn tại của Hải Tam Nhi, hắn chẳng có lòng dạ nào, từ chối điếu thuốc Lục Huy giơ ra.
"Đuối nước một lần xong chú khiếp thế cơ á?"
Những người đã lớn lên bên bờ biển như bọn họ chưa bàn đến việc bơi lặn giỏi chừng nào, nhưng 90% phải biết bơi hết, sặc ngụm nước là chuyện bình thường, không ngờ Lục Huề lại vướng mắc tâm lí đến mức đấy.
Lục Huề khoanh tay, cố gắng co rụt người lại, tìm cảm giác an toàn nhất có thể cho bản thân, "Suýt tí nữa thôi là đi đời rồi."
Đứng trước tự nhiên vĩ đại, sức loài người nhỏ bé khôn cùng, chẳng cách nào tay không kháng cự dù là sóng biển hay giông gió, cứ hồi tưởng về giây phút đuối nước là Lục Huề lại thấy mình đã bước một chân vào Quỷ Môn quan, nếu không nhờ Hải Tam Nhi...
Lục Huề duỗi cánh tay ra ngoài lan can, đầu ngón tay khẽ gảy để gạt tàn thuốc, "Thế đáng ra anh không nên rủ chú đi cùng anh."
Trông thấy thế, nghĩ đến chuyện công việc thường ngày của Hải Tam Nhi chính là quét dọn giữ gìn vệ sinh dưới đáy biển, Lục Huề cản hành động của Lục Huy lại theo phản xạ.
"Anh, đừng gạt tàn thuốc xuống biển."
Lục Huy ngớ ra, ngay sau đó gương mặt gã nở nụ cười chế nhạo, nói trêu: "Chú bảo vệ môi trường thế từ bao giờ đấy?"
Con người toàn vậy thôi, chỉ khi liên quan mật thiết tới lợi ích sát sườn mới biết thông cảm san sẻ, nếu không có sự hiện diện của Hải Tam Nhi thì chắc mình vẫn chẳng khác gì Lục Huy.
"Chú biết sao anh dám chắc chắn về sự tồn tại của mỹ nhân ngư thế không?" Lục Huy không cho Lục Huề thời gian mà ngẫm nghĩ, "Anh trông thấy rồi."
Lục Huề cảm giác máu khắp người mình đã đông đặc mất một giây, trông thấy rồi? Lục Huy trông thấy mỹ nhân ngư nào cơ.
Sau đó Lục Huy nói tiếp: "Ảnh của lão sếp đấy."
Nghe thấy chỉ là ảnh, Lục Huề thầm thở phào một hơi trong bụng, tầm mắt vượt qua thuyền cá rồi phóng ra mặt biển đằng xa, "Anh, thời đại nào rồi mà, ảnh cũng làm giả được chứ."
Lục Huy không phản bác, mà có vẻ cũng chẳng hề nghe thấy lời Lục Huề, gã cứ tự tiếp lời một mình: "Anh còn nghe bảo nhân ngư chả biết đề phòng gì đâu, dễ lừa lắm, sẽ ra tay cứu giúp loài người gặp bão tố trên biển, chú nói xem hai một trong hai đứa mình mà bị đuối nước thì liệu nhân ngư có cứu không nhỉ?"
Lục Huề siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi gồ, hắn quay đầu lại, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình hết sức có thể, quan sát vẻ mặt Lục Huy bằng ánh mắt tìm tòi.
Bầu trời vốn trong xanh thăm thẳm đã bắt đầu chuyển hướng âm u từ lúc nào chẳng hay, không khí cũng bức bối hơn hẳn, cảm giác oi ả rõ rệt, bỗng Lục Huy toét miệng ra cười: "Đùa chú tí thôi, kể cả có mỹ nhân ngư thật thì chúng cũng chả họ hàng quen biết gì với mình, làm gì có chuyện phải cứu mình cho bằng được."
Giờ nét mặt nghiêm trọng của Lục Huề mới thoáng giãn ra phần nào, Lục Huy bất thình lình bổ sung một câu, "Huề, hai ta lớn lên cùng nhau từ bé, có gì nói nấy, gặp việc gì cũng bàn bạc chia sẻ được, lợi lộc gì anh cũng nghĩ đến chú đầu tiên, anh sẽ không làm hại chú đâu."
Có một khoảnh khắc Lục Huề cảm thấy cực kì áy náy với Lục Huy, hai người không bao giờ giấu giếm gì nhau, nếu không phải do Lục Huy quyết tâm lùng bắt mỹ nhân ngư thì có lẽ mình đã thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của Hải Tam Nhi với Lục Huy từ lâu rồi.
"Thôi, trông tình hình thế này chắc sắp mưa to đấy, mình quay về vậy."
Thuyền vừa cập bờ thì mưa bắt đầu đổ rào rào tựa hạt đậu rơi xuống đất, đập vào mặt biển tạo thành vô số vết lõm, ngay sau đó nước biển lại nhấn chìm những vết lõm ấy, mây đen đằng xa ùn ùn kéo đến, sà thấp nặng trịch, trông trời như sắp sập, khiến người ta nơm nớp lo sợ.
Lục Huề bỗng dưng nảy sinh cảm giác không khác gì tận thế đang đến, phải đi thôi, nếu tối nay lần lữa nữa thì có khi mắc kẹt ở đây thật mất, hắn ngước mắt trông ra phía bến tàu, giờ này đã thấy đèn đóm ở cảng, rõ ràng mịt mờ như thế mà ngọn đèn vẫn cứ liều mình tỏa ra ánh sáng.
"Mưa to quá, mau về thôi." Lục Huy cắm đầu chạy một mạch về phía cửa hiệu.
Lục Huề đáp một tiếng, lại ngoái đầu nhìn ra biển cả để chắc chắn là Hải Tam Nhi đừng có mà ngờ nghệch đi theo, rồi mới yên tâm bước vào tiệm.
Về đến trong tiệm, đồng hồ trên tivi cho thấy cả hai đã ra ngoài hơn nửa ngày, Lục Huề không chuẩn bị riêng đồ ăn cho hai người ra biển nên giờ anh em đều đang đói tới độ da bụng dính da lưng.
"Nấu tạm gì ăn đi nhỉ." Lục Huề đề xuất, không còn sớm nữa, ăn xong nghỉ ngơi một lát là sẽ đến giờ tàu hàng rời cảng luôn rồi.
Lục Huy phủi bớt nước mưa hắt vào người, "Ừ, thế anh lên tầng tắm rửa thay quần áo cái."
Chờ Lục Huy đi lên nhà, Lục Huề đứng ở hành lang rất lâu, nghe thấy tiếng bước chân Lục Huy lên cầu thang, nghe thấy tiếng Lục Huy mở cửa, rồi lại nghe cả tiếng nước ào ào trên tầng xong mới quay ra vào bếp.
Lục Huề soạn đồ ăn ra rồi lấy gói thuốc bột trong tủ, thuốc này mà cho đủ liều thì chắc Lục Huy ngủ một giấc thức dậy là đã đến nơi rồi, nhưng mình không thể đi cùng anh Huy xa thế, trên tàu hỗn độn phức tạp, Lục Huy ngủ say xong không bảo vệ được bản thân, mình chỉ cần Lục Huy đừng tỉnh lại trước khi tàu rời cảng là được, không cần phải dùng nhiều thuốc quá.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ thì đúng lúc Lục Huy tắm xong đi xuống nhà, thấy vậy Lục Huề mới bê bát đũa từ trong bếp ra, "Anh, tranh thủ ăn cơm luôn."
"Tóc chú cũng ướt rồi kìa, có cần tắm qua cái người không, thay quần áo đi, đừng tưởng trời nóng chứ dễ bị cảm lắm đấy."
Trông thấy Lục Huy ngồi vào bàn ăn rồi mà Lục Huề vẫn chưa yên tâm lắm, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Huy cười nói đùa, "Bằng này tuổi đầu, anh đợi chú xong rồi ăn, không chén sạch trước đâu, đi mau lên."
Lục Huề nặn ra một nụ cười gượng gạo, không thoái thác thêm được nữa, hắn lên tầng xong không tắm mà chỉ lau tóc qua qua, thay quần áo rồi đi xuống luôn.
Lúc bước tới chỗ rẽ Lục Huề nghe có tiếng tivi, bèn nghếch cằm ngó phía dưới tầng, Lục Huy đang gác tay lên bàn ăn, dựa vào tường xem tivi.
"Anh."
"Xong rồi à, ăn cơm nào." Lục Huy nhanh nhẹn chộp lấy bát đũa, không chờ được nữa, ra sức và mấy miếng vào mồm, "Đang định bảo xem thử tivi xem có tin tức gì mới không, cuối cùng hóa ra mất tín hiệu luôn rồi, đành phải vớ cái đĩa xem tạm, sao chú mua cả đĩa phim hoạt hình thế hả? Anh còn tưởng là phim hành động nào mới cơ, bật lên mới biết là hoạt hình tiên cá."
Lục Huề cứng đờ, một đầu đũa khẽ va vào mặt bàn, hắn bịa bừa một cái cớ, "Thế chắc là hàng đĩa họ để nhầm đấy, em còn chưa kịp xem bao giờ."
Lục Huy không nói gì mà khui một lon bia, rót cho mình và Lục Huề mỗi người một cốc, "Uống tí không?"
Tối còn có việc, Lục Huề sợ uống vào lỡ dở toi công, Lục Huy nói tiếp: "Lâu lắm anh em mình mới gặp được nhau, bao lâu chưa ngồi với nhau mấy chén rồi? Anh thấy anh với chú bị xa cách hẳn rồi đấy nhé."
Đúng là đã lâu lắm rồi mình với Lục Huy mới gặp lại nhau, đúng là nếu không có sự việc của Hải Tam Nhi thì mình sẽ chẳng nghĩ đến việc tách khỏi Lục Huy, kể cả muốn sống yên ổn thì mình cũng sẽ thuyết phục Lục Huy theo cùng.
Lục Huy chủ động chạm cốc rồi nốc cạn, Lục Huề không đùn đẩy nữa mà cũng uống một ngụm cạn sạch.
"Anh biết, chắc hẳn bây giờ chú thấy anh đang bị bất thường, vì tiền bất chấp cả tính mạng." Lục Huy vừa nói vừa rót thêm đầy cốc cho Lục Huề, "Nhưng cái khoản ấy không phải vừa đâu, mình làm cả đời cũng không kiếm được ngần ấy, có mà tiêu cả đời cũng không bao giờ hết, đằng nào chả nhếch nhác sẵn rồi, cược ván này mà thắng là về sau muốn gì có đó, không phải làm thuê cho sếp siếc gì nữa, không cần phải khúm núm e dè với bất kì ai nữa."
Lục Huề biết, có lẽ số tiền ấy quá khổng lồ khó lòng đong đếm, đối với Lục Huy thì mỹ nhân ngư chỉ là công cụ kiếm tiền, nhưng với mình lại mang ý nghĩa một trời một vực.
"Huề, có tiền rồi là muốn sống thế nào cứ việc sống thế, mình sẽ quên sạch hàng bao phiền não."
Ai không muốn sở hữu tiền bạc vô tận cơ chứ, Lục Huề cũng muốn, nhưng so với tiền thì hắn còn hi vọng Hải Tam Nhi, Trân Châu và cả Lục Huy được bình an hơn, cả đời này hắn không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng đời này của hắn cũng chỉ có ba người thân ấy thôi, đối với mình thì người thân đặc biệt hơn tiền nhiều lắm.
Lục Huề lại nâng cốc nốc thêm một lượt, hắn đặt cốc xuống cái rầm, chưa mở miệng nói chuyện thì bỗng thấy đầu váng mắt hoa, hình ảnh Lục Huy trước mặt cũng bắt đầu nhòe nhoẹt, làm sao thế này? Bia mà lại say thế ư? Đầu óc lơ mơ mù mịt, rồi ngay giây tiếp theo Lục Huề đã mất ý thức hoàn toàn.
Tiếng sóng biển ào ạt bên tai, Lục Huề choáng váng mù mờ mở mắt, bầu trời đen đặc, không trông thấy sao, mưa lớn xối xả đập vào mặt hắn, hắn đang ở... bờ biển ư?
Lục Huề giãy giụa thử cố ngồi dậy khỏi tảng đá, song hai tay đã bị dây thừng trói cứng sau lưng, hắn kinh hoàng gọi to: "Anh? Lục Huy!"
"Đừng có gào lên, khẽ khẽ cái mồm thôi." Lục Huy cầm ô, tầm mắt không buồn để ý Lục Huề mà đang chăm chăm vào mặt biển xao động, ánh nhìn tràn ngập mong đợi, "Đợi chốc anh cho mày xem mỹ nhân ngư nhé."
"Anh! Anh điên rồi! Em sẽ chết đấy!"
Nghe thấy tiếng gào thét khản cổ của Lục Huề, cuối cùng Lục Huy cũng chịu ngó sang hắn một cái, "Mày định lừa anh đến lúc nào nữa? Sao mày gặp mỹ nhân ngư rồi mà còn giả vờ không biết? Thực ra hôm đấy trông cái cậu trai kia là anh đã thấy lạ rồi, hai ta lặn lội một mình thành quen, xung quanh cơ bản chẳng bạn bè gì, làm gì có chuyện mới mấy tháng ngắn ngủi mày đã dẫn đàn ông xa lạ về nhà cơ chứ?"
Lục Huề gắng nuốt nước bọt, đến giờ phút này hắn vẫn không chịu thừa nhận, "Cậu ta có phải mỹ nhân ngư đâu."
"Tối hôm qua mày thức dậy ra biển giữa đêm hôm, chính mắt anh nhìn thấy, còn giả được nữa chắc?" Lục Huề phì cười, "Có phải mày định nuốt trọn một mình không hả?"
"Anh bảo gì cơ?" Sao Lục Huy lại nghĩ mình như thế được?
Lục Huy nhếch mép, "Mày thừa nhận cậu ta là mỹ nhân ngư rồi hở?"
Lục Huề há hốc mồm thảng thốt.
"Mày còn bỏ thuốc anh nữa, Lục Huề, uổng công anh tốt với mày như thế, mày lại dám lấy thủ đoạn anh dạy mày ra để úp sọt anh à? Mày làm anh thất vọng quá."
Thuốc vẫn chưa tan hết, huyệt thái dương Lục Huề cứ nhảy giần giật lên đau nhói, "Em chỉ muốn đưa anh lên tàu thôi, anh nhất quyết không chịu đi, không thế thì em còn biết làm thế nào được nữa?"
"Mày còn biết làm thế nào được nữa?" Biểu cảm của Lục Huy trở nên dữ tợn, "Đáng ra mày phải đứng về phía tao, nói cho tao biết tung tích mỹ nhân ngư từ sớm đi!"
"Không đời nào! Em không để anh làm hại cậu ấy đâu, cậu ấy không phải hàng hóa, không lí gì lại bị người ta bán tới bán lui được."
Nụ cười trên gương mặt Lục Huy khiến người ta phải rùng mình khiếp hãi, gã hoàn toàn không buồn nghe Lục Huề nói gì hết, gã buộc một đầu dây thừng vào gốc cây dừa ven bờ rồi giơ chân đạp luôn Lục Huề xuống nước.
"Ộc..." Chỉ trong nháy mắt nước biển đã nhấn chìm tiếng kêu của Lục Huề, khoảnh khắc nước biển chưa ngập quá đầu, Lục Huề lờ mờ nghe thấy giọng nói Lục Huy.
"Chắc chắn mỹ nhân ngư kia sẽ đến cứu mày, Huề à, lần này mà bắt được nó thì anh sẽ tha thứ cho mày nhé."
—
️ Lưu Thủy Thủy:Cuộc đời đến muộn