Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 42

Doãn Tang tỉnh dậy, vô thức sờ sờ xung quanh nhưng không tìm thấy gì cả. Cô mở mắt ngồi dậy, trên giường cũng như trong phòng đều không thấy bóng dáng Thẩm Phong. Có lẽ là mộng chồng mộng.

Cô cúi đầu, hơi giật mình khi nhìn thấy trên ngực mình có vết tím.

Không phải một giấc mơ. Cô nhớ lại, hình như mình mơ màng hỏi tại sao anh trở lại sớm như vậy.

Anh đã trả lời thế nào?

"Em"

Trở về ăn cô, sau đó kéo quần bỏ đi.

Doãn Tang mắng: “Tên khốn!”

Một cái đầu thò ra từ phòng tắm, chính là Thẩm Phong, “Vợ, anh không thích nickname này lắm.” Anh nói.

Doãn Tang ngạc nhiên vì anh vẫn còn ở đây, vẻ mặt thay đổi: “Sao anh còn ở đây?”

Miệng vẫn còn dính kem đánh răng, Thẩm Phong không nói thêm gì nữa. Một tiếng cười khúc khích nghèn nghẹt lọt vào tai Doãn Tang.

Một buổi sáng kỳ lạ.

Tuy sống với nhau đã lâu nhưng sinh hoạt hằng ngày rất khác nhau, bao nhiêu năm nay cô chưa từng thấy cảnh Thẩm Phong đánh răng. Doãn Tang ra khỏi giường, định kiếm chuyện với anh nhưng Thẩm Phong đã đánh răng xong. Cô lại tiu nghỉu đi ra.

Anh quay đầu lại, nhìn xuống đôi chân trần của cô.

"Mau mang giày vào!" Anh vừa cằn nhằn vừa lau nước trên khóe miệng.

Đúng vậy, là một câu cằn nhằn kiểu phụ huynh đang răn dạy con cháu.

Doãn Tang đột nhiên vươn tay móc cổ anh, dùng sức nhảy lên, giống như một con bạch tuộc, hai chân vòng qua eo anh, hai tay vòng qua cổ anh, nghiêng đầu cười khẽ. Vẻ mặt này Thẩm Phong đã quá quen thuộc, ngày xưa khi cô muốn quyến rũ anh, cô sẽ bày ra bộ dáng như thế này: nheo mắt, nhếch miệng cười, mặt phiếm hồng. Tuy nhiên, vẻ mặt ửng hồng trước kia, hoặc là do trang điểm, hoặc là vì vừa mới tắm nước nóng xong, không giống như lúc này.

“Gần đây có gì làm em tức giận không?”

Doãn Tang: "Không có, sao vậy?"

Thẩm Phong giơ tay gãi gãi khóe mắt cô: “Mắt em bài tiết hơi nhiều này,” anh nói.

Cô giật mình, chất bài tiết hẳn không chỉ là nước mắt...

Doãn Tang chán ghét trừng mắt nhìn anh, vừa duỗi chân ra, định nhảy xuống nhưng mông cô đã bị Thẩm Phong giữ lại, khoé miệng anh nhếch lên, một tay khác để sau gáy cô.

Doãn Tang quay mặt đi: "Tránh ra, em còn chưa rửa mặt đánh răng."

Anh vẫn không cử động, lặng lẽ nhìn cô giương nanh múa vuốt. Khi cô bình tĩnh lại, anh đặt cô lên bồn rửa, ôm mặt cô trong tay, hôn cô.

Hương thơm mát lạnh trong miệng lập tức tràn ngập lỗ mũi, Doãn Tang nghiến răng đẩy anh: "Thả ra, để em đi đánh răng."

Thẩm Phong mỉm cười, không nói gì, nghiêng đầu nhìn cô.

"Cảm giác như em mặc bộ đồ ngủ đến lễ hội khiêu vũ với anh vậy." Doãn Tang né người sang một bên rồi nhảy xuống khỏi bồn rửa.

“Được rồi, không sao hết,” Thẩm Phong ấn vai cô, “Đừng nhúc nhích, còn muốn bước chân trần xuống sàn nữa hả?”

Anh ra ngoài lấy dép cho cô, Doãn Tang còn nghe thấy anh lẩm bẩm trong miệng: “Như một đứa trẻ vậy, ra khỏi giường là tính khí liền khó ở."

Thẩm Phong vừa đi vừa nói, một phút sau đã quay lại, ngồi xổm xuống mang dép vào chân cô.

“Giống như một ông già lẩm cẩm.” Doãn Tang nói.

Thẩm Phong ngẩng đầu: "Em nói cái gì?"

Doãn Tang đứng dậy chỉ vào bộ râu của anh: “Chưa cạo râu kìa”

Thẩm Phong: “…”

Thế là hai người đứng sánh vai trước gương, Doãn Tang rửa mặt đánh răng, Thẩm Phong cạo râu. Chờ khi trên mặt anh đầy kem trắng, Doãn Tang vội vàng súc miệng rồi giành lấy dao cạo: "Để em làm"

Thẩm Phong đưa dao cạo cho cô, tâm như tro tàn.

“Đừng cử động!” Doãn Tang ôm lấy cằm anh, con dao cạo sẵn sàng di chuyển, “Em làm nhẹ lắm, đừng sợ.”

Thẩm Phong không dám nhìn vào gương nữa, tựa người vào bồn rửa, nhắm mắt chờ chết.

“Anh cúi đầu xuống một chút đi,” Doãn Tang vỗ ngực anh, “Cao quá!”

Thẩm Phong ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Anh cảm thấy lưỡi dao lướt qua cằm mình, từ từ mở mắt ra.

Doãn Tang tập trung cạo râu, một tay giữ cằm, tay kia cẩn thận theo đường viền môi, nhẹ nhàng cạo đi phần bọt trắng. Cô chăm chú quan sát, đưa ngón tay rà tới lui để kiểm tra, cạo lại những chỗ còn ráp, sau đó mỉm cười.

"Xong rồi!"

Cuối cùng anh cũng có thể nở một nụ cười: "Làm tốt lắm!"

Ánh nắng ban mai xuyên qua kính phòng tắm chiếu xuống khiến khuôn mặt cô đặc biệt dịu dàng, vì phải rửa mặt nên tóc cô được búi lỏng lẻo trên đầu, động tác của cô nhẹ nhàng khiến Thẩm Phong như bị hoa mắt.

Con dao cạo trong tay Doãn Tang bị lấy đi, cô chưa kịp phản ứng thì vòng eo đã bị tóm lấy, giây tiếp theo, cằm cô bị nâng lên, hơi thở mát lạnh của Thẩm Phong phả vào môi cô.

"Chào buổi sáng," anh nói, "còn đây là phần thưởng."

Doãn Tang ngập ngừng nói: "Được rồi, em nhận thưởng rồi." Nói xong, cô nhanh chân nhảy xuống, chạy ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Phong vẫn còn đứng đó với nụ cười ngây ngốc, quay lại gương kiểm tra kiệt tác của cô vợ nhỏ. Doãn Tăng cạo hết râu xung quanh, chỉ chừa lại phần giữa ở nhân trung.

Doãn Tăng nghe thấy Thẩm Phong chuẩn bị ra ngoài, liền nhảy lên giường, đắp chăn bông, chộp lấy điện thoại, lướt Weibo. Anh đến bên giường nhìn xuống cô. Cô biết mình đang gặp nguy hiểm, cả người nhét chặt trong chăn, cuộn tròn như con sâu, chỉ chừa lại hai tay cầm điện thoại.

Thẩm Phong chăm chú nhìn cô, Doãn Tang vẫy tay, "Đến đây xem anh đã làm gì với em này."

Trên giao diện di động là lịch sử cuộc gọi, tối qua có hai cuộc từ Thẩm Phong.

Anh cau mày nói: “Anh hôm qua không có gọi cho em.”

“Đó là điều đương nhiên,” Doãn Tang nhướng mày, “Anh còn không quan tâm em như nhân tình của anh quan tâm em nữa, nửa đêm còn gọi điện hỏi thăm em kìa.”

Thẩm Phong nhíu mày: “Có ý gì?”

Doãn Tang ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao anh lại cho Lữ Lạc mượn điện thoại?”

Thẩm Phong suy nghĩ vài giây, có lẽ đã hiểu được toàn bộ câu chuyện, mỉm cười ngồi xuống bên giường: “Chỉ là lịch sự thôi.”

“Vậy tại sao trong điện thoại của anh không lưu lại tên em?"

Thẩm Phong cầm lấy điện thoại, tìm số của cô, giơ trước mặt: “Lương tâm anh có trời đất chứng giám.”

Tên trong điện thoại: "Vợ"

Doãn Tang: “Dù sao nhân tình của anh đã nói với em như vậy.”

Thẩm Phong nhéo cằm cô, nói: "Trước hết, anh nửa đêm đi một quãng đường dài như vậy để về ngủ trên giường của em, nhìn có giống người nuôi nhân tình bên ngoài không?"

“Thứ hai, anh cho cô ta mượn điện thoại anh dùng cho công việc, không phải điện thoại cá nhân của anh.” Sau đó anh mở màn hình điện thoại di động lên, trong đó hiện ra hình ảnh khuôn mặt đang ngủ của cô, không xấu nhưng chắc chắn không hề đẹp.

Doãn Tang gãi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó nói: "Không đúng, trong điện thoại của em có số của anh, kia chính là số phone của anh mà."

Thẩm Phong tỏ vẻ bất lực: “Đó là do em lưu cả hai số của anh dưới cùng một tên.”

Doãn Tang không tin nên nhìn qua danh bạ, đúng là cô lưu cả hai số đều dưới tên Thẩm Phong.

"Được rồi, lần này em bỏ qua cho anh."

“Có phần thưởng gì không?” Thẩm Phong đưa ra đề nghị.

Doãn Tang xuống giường, đi đến phòng thay quần áo: “Không, tối qua anh rút hết "tiền tiết kiệm" rồi."

...

Buổi chiều, vì cần phải mua sắm cho Tết nên Doãn Tang và mẹ Thẩm cùng nhau đi siêu thị, hộ tống hai mẹ con còn có Thẩm Phong và Thẩm Kiến Bân.

Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Doãn Tang đi mua sắm cùng Thẩm Kiến Bân. Khi hai cặp vợ chồng một già một trẻ xuất hiện trong siêu thị, tình hính hơi lúng túng. Doãn Tang không biết nên theo mẹ Thẩm hay Thẩm Phong.

Doãn Tang nói chuyện cùng mẹ Thẩm, sau đó Thẩm Kiến Bân tiến lên hỏi chuyện bà, sau đó Doãn Tang và Thẩm Phong lùi lại phía sau xách đồ. Khí chất của Thẩm Kiến Bân thực sự khiến Doãn Tang e ngại. Cô có thể đóng kịch trước mặt mẹ Thẩm, nhưng với Thẩm Kiến Bân thì cô không dám. Cuối cùng, Thẩm Phong ra tay cứu cô một phen, ôm eo cô tới khu bán đồ ăn vặt.

Cô chọn đồ, anh đẩy xe.

“Có vẻ như em rất kính trọng bố.” Thẩm Phong đột nhiên hỏi.

Doãn Tang ném túi khoai tây chiên vào xe: “Đương nhiên, trong nhà em sợ nhất chính là bố.”

"Em không sợ anh à?"

"Anh thì có gì phải sợ?"

Thẩm Phong nhặt túi khoai tây chiên đặt lại lên kệ: “Không được ăn thứ này.”

Doãn Tang: "???"

Chỉ vậy thôi, cũng được, coi như đang giảm cân. Nhưng khi nhìn lại, Thẩm Phong mang tất cả các món ăn vặt khác bỏ lại vào kệ.

“Ý anh là gì?” Doãn Tang khoanh tay hỏi.

Thẩm Phong: “Em nên sống lành mạnh, ăn uống nghỉ ngơi điều độ hơn đi."

"Liên quan gì?"

Không trả lời, Thẩm Phong tự mình đẩy xe về phía trước, Doãn Tang xách mấy túi hạt thông đi theo.

Sự kiểm soát này kéo dài đến tận đêm giao thừa. Cơm tất niên bắt đầu bằng những âm thanh cồng chiêng từ chương trình Xuân Vãn. Mẹ Thẩm vui vẻ chuẩn bị một bàn ăn phong phú, không khí rất hài hoà. Doãn Tang phấn khích chờ món cua cay, Thẩm Phong lại cố tình gắp cho cô rất nhiều món khác, chất thành núi trước mặt.

Cô chạm vào khuỷu tay Thẩm Phong, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh nuôi heo hả?”

Thẩm Phong chính trực nói: “Ăn ngon đúng không?”

Âm lượng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để cả bàn nghe thấy. Doãn Tang nhanh chóng nói: “Tất nhiên là ngon rồi.”

Thẩm Phong cười: “Vậy ăn thêm đi.”

Thật hiếm khi hai người họ trông như thế này, ngay cả cha Thẩm cũng mỉm cười, nói: "Ăn nhiều đi con."

Doãn Tang ra lệnh cho Thẩm Phong: "Gắp cho em ít cua cay đi."

Thẩm Phong: “Em nên bớt ăn cay đi.”

“Anh vừa nói nên ăn nhiều một chút, giờ lại không cho em ăn à?”

Thẩm Phong: “Em ăn cái khác đi.”

Cô còn muốn nói thêm gì nữa thì cha Thẩm đã đứng dậy yêu cầu mọi người chúc tuổi ông nội. Ngay khi Doãn Tang nâng ly lên, Thẩm Phong lấy đi chiếc ly của cô, không dấu vết dúi vào tay cô ly nước cam.

“Cũng đừng uống rượu nữa.”

Đang là ngày lễ nên uống chút rượu cũng không phải chuyện gì to tát. Mọi người trong bàn nhìn Thẩm Phong, ánh mắt anh thản nhiên, quay người lại, đặt tay lên lưng ghế của cô rồi cười: "Con cũng đã cai thuốc rồi, bỏ rượu là chuyện tiếp theo phải làm."

Mẹ Thẩm là người đầu tiên hiểu ra ẩn ý, không giấu nổi sự vui mừng, “Doãn Tang đang chuẩn bị có thai à? Vậy thì đừng uống rượu, toàn là người nhà cả, con uống nước cam cũng không sao."

Ông cụ cũng chậm rãi đứng dậy, thay sữa bằng rượu trắng, hưng phấn nói: “Hôm nay bố vui quá, đừng cản, để bố uống với Doãn Tang một ly."

Doãn Tang đầu óc bối rối, mỉm cười, cha Thẩm và mẹ Thẩm đang bàn luận sinh con trai hay con gái thì tốt hơn, cuối cùng kết luận sinh một trai một gái là tốt nhất. Ông cụ cũng khen Thẩm Phong bỏ thuốc lá là rất tốt, đồng thời nhắc nhở cha Thẩm khi có Doãn Tang ở nhà thì không nên hút thuốc. Cả nhà phấn khích khi nói tới viễn cảnh sẽ sớm có thêm một thành viên trong nhà, bữa cơm trôi qua rất vui vẻ.

Thẩm Phong thấy Doãn Tăng có vẻ không ổn nên sau bữa ăn liền dẫn cô ra ngoài đốt pháo hoa.

Bãi cỏ của tiểu khu rất náo nhiệt, nhiều gia đình tụ tập cùng nhau đốt pháo hoa. Trẻ em cầm pháo hoa xi-nhan, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của chúng. Doãn Tang không tham gia, chỉ đứng ở một góc nhìn theo.

Ngày xưa, Thiệu Cẩm Kiêu luôn thích mua vài hộp pháo xi-nhan phát cho trẻ em để lấy lòng mấy cô gái trong tiểu khu. Thẩm Phong thì chịu trách nhiệm đốt những thùng pháo hoa lớn.

Doãn Tang thích nhìn anh đốt pháo hoa, sau khi mồi lửa cẩn thận, anh bình thản bước về phía cô. Sau lưng anh, pháo hoa nở rộ thành từng chùm, giống như làm nền cho thân hình thẳng tắp của Thẩm Phong.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng lên bầu trời, ngoại trừ cô.

Cách đó không xa, quả thật Thiệu Cẩm Kiêu đang đưa từng cây pháo xi-nhan cho bọn trẻ, còn lừa bọn chúng hôn má cậu ta một cái. Doãn Tang phì cười: “Nhiều năm rồi vẫn xài lại chiêu này, mấy cô gái bị anh ta lấy lòng năm đó giờ cũng con cái đề huề cả rồi."

Thẩm Phong: “Trong khu này có ai mà chưa bị cậu ta chọc ghẹo đâu."

Doãn Tang ngẩng đầu lên: “Em nè.”

Anh mỉm cười nhẹ nói: “Vì là người con gái của anh nên cậu ta không dám.”

Doãn Tang quay mặt đi: “Khi đó thì không phải."

Thẩm Phong nhướng mày, lấy bật lửa đi về phía hồ, để lại lời nhắn: “Xem ra là lỗi của anh vì không chịu tuyên bố chủ quyền sớm hơn."

Vào thời điểm đó, có lẽ họ là hai người duy nhất cảm thấy mọi việc không như bề ngoài.

Anh đốt pháo hoa, quay đầu đi về phía cô.

Pháo hoa rực rỡ và đẹp hơn trong ký ức. 
Bình Luận (0)
Comment