Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 43

Năm mới là dịp để mọi người thăm hỏi nhau. Nhà họ Thẩm luôn rất bận rộn trong mấy ngày này vì nhiều người đến chúc Tết và biếu quà cho ông cụ, náo nhiệt từ sáng đến đêm mới chấm dứt. Tết ở thành phố năm nào cũng như thế này.

Mùng 8 tết, Thẩm Phong bắt đầu đi làm, Doãn Tang cũng mở cửa tiệm cà phê cùng ngày. Bên kia, Tống Vũ Phỉ gửi qua hợp đồng cho cuốn sách sắp xuất bản của cô.

Đó là một ngày nắng đẹp, xác pháo nhuộm đỏ mặt đất, hai bên đường treo đèn lồng xinh xắn. Doãn Tang tâm tình vui vẻ, ký hợp đồng mà không cần đọc quá kỹ.

Tống Vũ Phỉ: "Tôi phát hiện từ khi lộ ra thân phận con dâu nhà họ Thẩm, cô thậm chí còn không màng chuyện thù lao, chả bù trước kia, cô trả giá từng chút một."

Doãn Tang: "Cô cũng không phải người dễ nói chuyện. Tôi mà không mắt nhắm mắt mở, cô dễ dàng chịu thoả hiệp hay sao?"

Tống Vũ Phỉ cười khúc khích, nhéo mũi cô: "Đã là con dâu nhà giàu rồi, sao cô nỡ tính toán từng đồng với tôi đúng không?"

Doãn Tang liếc nhìn cô rồi tự mình đi pha cà phê, lúc mang cà phê ra thì thấy Tống Vũ Phỉ đang tập trung nhìn máy tính bảng, ngón tay chậm rãi duyệt trang web, vẻ mặt không được tốt, miệng lẩm bẩm: "Lữ Lạc này đang muốn làm gì vậy?"

Doãn Tang đặt cà phê xuống, ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nói: “Xem ra lần này tôi cập nhật thông tin nhanh hơn cô đấy."

Tống Vũ Phỉ: “Cô theo dõi trang cá nhân của Lữ Lạc à, khó tin thật đấy.”

Doãn Tang: "Trượt tay."

Tống Vũ Phỉ đặt máy tính bảng sang một bên, nhấp một ngụm cà phê, trầm ngâm nói: “Cô có nghĩ đây có thể là sự trùng hợp không? Tại sao Lữ Lạc lại chọn hôm nay để bắt đầu đăng tiểu thuyết mới? Cô ta thừa biết cô sẽ sớm ra mắt sách mới, làm như này là muốn cạnh tranh với cô à?"

Doãn Tang bình tĩnh nói: "Sách in với sách online thì cạnh tranh kiểu gì?"

Tống Vũ Phỉ: "Ai mà biết được? Cô có xem bài đăng của cô ta không, còn thông báo rằng sẽ bắt đầu cập nhật chương đầu tiên vào lúc 8 giờ tối nay, mời hẳn một nhà văn đến phòng livestream cùng cô ta. Đây không phải muốn đối đầu với cô thì là gì?"

Tất nhiên là Doãn Tang đã xem rồi. Nếu nó chỉ là một cuốn tiểu thuyết được đăng nhiều kỳ trên mạng thì không cần thiết phải làm như vậy, dù sao thì nó cũng được đăng miễn phí, không cần thiết phải bỏ chi phí lớn cho việc quảng bá. Thời điểm cập nhật thậm chí còn rất nhạy cảm, vì nó xảy ra vào ngày cuốn sách mới của Doãn Tang được phát hành.

Doãn Tang nói: “Ngày 8 âm lịch là ngày hoàng lịch nên việc chọn ngày hôm nay cũng bình thường”.

Tống Vũ Phỉ: "Tôi cũng hiểu là vậy, nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ. Tại sao một mình một ngựa không thích, cô ta nhất định phải cố ý va chạm với chúng ta?"

Doãn Tang đưa chiếc bánh sô-cô-la vào miệng rồi nói: “Ăn đi, đừng nghĩ nữa, nếu cô mà lúng túng hay hoảng sợ thì chính là đang rơi vào bẫy của người ta. Cô ta đăng truyện của cô ta, tôi bán sách của tôi, không cần quan tâm nhiều."

Tống Vũ Phỉ cắn một miếng bánh, nói: "Không dễ mà được nhà văn Tang Tang an ủi."

Doãn Tang: "Không có gì."

Nói thì nói như vậy nhưng hết sự việc này đến sự việc khác xảy ra buộc Doãn Tang phải chú ý đến hành động của Lữ Lạc. Sau bữa tối lúc tám giờ, Doãn Tang tìm được một chỗ ngồi trong góc quán, mở Weibo, vào đọc chương đầu tiên của "Làng Nghê Hồng."

Truyện khá hấp dẫn ngay từ đầu, cách kể từ góc nhìn của nam chính cũng khiến Doãn Tang mở mang tầm mắt, dù chỉ có 6.000 từ nhưng các tình tiết, lối hành văn và kết cấu đều chặt chẽ. Trước đây đối tượng đọc giả của Lữ Lạc là thiếu nữ mới lớn, nhưng lần này cô ta đánh vào một tầng khán giả khác hẳn.

Lữ Lạc đã thay đổi thật rồi.

Doãn Tang hỏi Tống Vũ Phỉ trên Wechat: "Buổi ký tặng sách đã quyết định xong chưa?"

Tống Vũ Phỉ đáp lại bằng một dấu chấm than trong giây lát rồi nói: "Cô đồng ý tham dự à? Nói thật, tôi không bao giờ nghĩ rằng có một ngày Tang Tang của chúng ta lại đồng ý đi ký tặng sách."

Doãn Tang: "..."

Tống Vũ Phỉ: "À, đợi tôi nửa tiếng nhé! Tôi sẽ hoàn thành ngay, đã có kế hoạch rồi, nhưng chưa xong một vài chi tiết."

Giọng điệu gấp gáp khiến Doãn Tang mỉm cười, nhìn đồng hồ, có lẽ hôm nay các bạn trẻ trong công ty phải làm thêm giờ vì cô rồi.

Nửa tiếng sau, Doãn Tang nhận được email. Trong sáu thành phố, điểm dừng đầu tiên đương nhiên là Bắc Kinh để kịp thời gian cho học sinh nghỉ lễ, buổi ký tặng sách sẽ diễn ra vào Tết Nguyên Tiêu.

Vì thời gian eo hẹp và lượng công việc quá nặng, ngay ngày hôm sau, Doãn Tang đã đến công ty để tham gia cuộc họp lập kế hoạch theo yêu cầu của Tống Vũ Phỉ. Còn nghỉ Tết nên giao thông rất thoáng, Doãn Tang đến công ty sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn. Nghe tin Tống Vũ Phỉ có khách, cô ngồi đợi ở văn phòng bên cạnh.

Tiếng mở cửa vang lên, kèm theo đó là giọng Tống Vũ Phỉ tiễn khách: "Nếu có việc gì chúng tôi sẽ gọi điện sau."

Đối phương bước ra ngoài, nói: "Được rồi, không cần tiễn, sau này gặp lại."

Tống Vũ Phỉ: "Không sao đâu, vẫn còn sớm mà, chỉ là buổi họp bàn kế hoạch cho buổi ký tặng sách mới của Doãn Tang thôi."

Người đàn ông nói: "Có buổi ký tặng sách à? Chúc mừng nhé."

Tống Vũ Phỉ: "Đúng vậy, tôi cũng rất ngạc nhiên. Nói đến đây tôi cũng muốn cảm ơn anh đã viết lời tựa cho Doãn Tang, rất nhiều cô gái trẻ đã mua sách chỉ vì lời tựa của anh đấy."

Người đàn ông cười nhẹ, nói một cách lịch sự và nhã nhặn: "Cảm ơn lời khen của cô, tôi đi đây. Nếu cô tiễn tôi xuống lầu, tôi lại phải tiễn cô lên lầu, hai chúng ta sẽ mất cả ngày để tạm biệt nhau mất."

Tống Vũ Phỉ cũng mỉm cười nhìn người đàn ông đi vào thang máy. Quay lại thì thấy Doãn Tang đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn cô, không, là nhìn về phía thang máy.

“Tích cực quá,” Tống Vũ Phỉ liếc nhìn đồng hồ, “còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, sao công chúa Tang Tang hôm nay lại đến sớm vậy?"

Doãn Tang không đáp lại lời nói vô nghĩa của cô ấy, chỉ hỏi: "Người đó là ai?"

Tống Vũ Phỉ liếc nhìn thang máy, nói: "Vừa rồi là Tô Quân, người viết lời tựa cho cô, tôi vừa thuyết phục thành công đấy. Rất đẹp trai đúng không? Này, có lẽ tôi là người may mắn, thường xuyên được làm việc với những người đẹp trong giới văn nghệ, đầu tiên là cô, bây giờ là Tô Quân."

Sau đó cô ấy lại thở dài: “Tuy nhiên, anh ta cũng giống như cô. Chưa nói đến hình ảnh, ngay cả tuổi tác và nghề nghiệp anh ta cũng không muốn tiết lộ. Thật là, con đường làm giàu của tôi đã bị bọn người đạo đức nửa vời như các cô làm cho chông gai quá."

“Tô Quân,” Doãn Tang lẩm bẩm cái tên này, “Người viết chuyên mục tâm lý... Anh ta là bác sĩ tâm lý à?”

Tống Vũ Phỉ không nghi ngờ gì, đáp: "Ừ, lại còn rất khó mà hẹn gặp, tiền tư vấn tính theo từng phút."

Doãn Tang khịt mũi.

Tô Quân, bác sỹ tâm lý, còn là một bác sỹ tâm lý rất cao giá.

Cô không biết Tô Quân, nhưng giọng nói dịu dàng vừa rồi lại giống một quý ông mà cô quen biết, Thiệu Quân.

Tô Quân là Thiệu Quân.

Thiệu Quân là bác sĩ tâm lý, là chú út của Thiệu Cẩm Kiêu, quen biết Thẩm Phong từ khi còn nhỏ.

...

Mọi sự việc từ ngày đầu tiên cô quen Thiệu Quân được cô sắp xếp lại trong đầu.

Cô nói với Thiệu Quân hầu hết mọi việc, luôn tin tưởng anh, không ngần ngại nói với anh suy nghĩ của mình. Hai người nói với nhau rất nhiều, nhưng lúc này cô không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ có thể nói mỗi lần trò chuyện với anh, cô cảm thấy rất thả lỏng.

Doãn Tang đột nhiên cảm thấy khó thở. Cô cảm thấy mình như bị một tấm lưới che phủ, cô di chuyển, bám chặt vào tấm lưới và cố gắng tìm kiếm mép lưới nhưng dường như vô ích. Cô có thể vùng vẫy trong đó nhưng lại không thể thoát ra được.

Cảm giác ngột ngạt khiến sắc mặt cô tái đi. Đối mặt với sự im lặng đột ngột của Doãn Tang, Tống Vũ Phỉ có chút bối rối vẫy tay trước mặt cô: "Tang Tang, cô sao vậy?"

Doãn Tăng bị giọng nói của Tống Vũ Phỉ kéo lại, cô nhìn đồng hồ, hỏi: "Cuộc họp có thể bắt đầu sớm được không?"

Tống Vũ Phỉ giật mình, bình tĩnh nói: "Đương nhiên, mọi người đều ở đây rồi."

Doãn Tang bắt đầu cuộc họp, bàn tay lạnh lẽo dần ấm lên đôi chút.

Sang năm mới, Thẩm Phong lại càng bận rộn hơn. AI Trust đã bắt đầu tiếp nhận công việc kinh doanh của Thẩm Phong ở Mỹ, đồng thời cũng đang chuẩn bị nắm cổ phần kinh doanh thương mại điện tử. Doãn Tang hiểu Thẩm Phong, nếu không chắc thì anh sẽ không làm. Anh là người nhanh nhẹn và chính xác. Về mặt nghề nghiệp, anh không bao giờ để đối phương nắm được kế hoạch trong đầu mình, nhưng vì tự tin vào năng lực, Thẩm Phong cũng chưa bao giờ cố gắng che giấu tham vọng.

Doãn Tang bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của AI Trust trên các tạp chí lớn. Công ty này, vốn đã thể hiện được lợi thế của mình trong một thời gian ngắn, đã khéo léo xử lý các kênh truyền thông, kèm theo hình ảnh của Thẩm Phong là gương mặt đại diện. Dù có cười hay không thì Thẩm Phong vẫn rất đẹp trai, ban ngày nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng trong các buổi tiệc lại có vẻ thân thiện phóng khoáng. Người như anh, có lẽ ai cũng dự đoán phải sống trong một căn biệt thự cao cấp và tách biệt với khói bụi.

Nhưng mà, đêm nào Thẩm Phong cũng đậu xe ở đầu hẻm, một mình tản bộ đi vào, nói một chút giọng Bắc Kinh nghịch ngợm, chào hỏi mấy người lớn tuổi đang ngâm nga một giai điệu cũ, đẩy cánh cửa bước vào quán cà phê quen thuộc.

Hôm nay thì khác, Tiểu Lâm lái xe thẳng vào trong hẻm, Thẩm Phong xuống xe, nói: “Vào uống ly cà phê đi.”

Tiểu Lâm vội xua tay nói: "Ông chủ không cần lo, em đợi ở trong xe."

Thẩm Phong mở cửa nhưng không nghe thấy tiếng nhạc như thường lệ.

Doãn Tang đang đổi đĩa, cẩn thận đặt bút xuống, giai điệu từ từ vang lên, diễn tấu của Felix Mendelssohn. Cô đứng bên cạnh, có vẻ thất thần.

Người ta nói, thay đổi đĩa nhạc là một công việc tao nhã, Thẩm Phong lần đầu tiên cảm thấy đúng là như vậy.

Cảm nhận được có người đang ôm eo mình từ phía sau, cô quay người lại, liếc nhìn Thẩm Phong. Thấy có vài khách hàng trong quán đang nhìn sang, nụ cười nhiều ẩn ý cùng với ánh mắt tò mò. Cô nhanh chóng nắm bàn tay anh, xoay người rồi tuột ra khỏi vòng tay Thẩm Phong, không để lại dấu vết.

Thẩm Phong nhìn cô buồn cười: "Em quên à? Đến giờ cho Đậu Hũ Trúc ăn rồi."

Doãn Tang nói: “Vào đi.” Sau đó mở cửa bước vào sân sau. Vẻ mặt cô nghiêm túc như muốn nói điều gì đó, Thẩm Phong bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.

Đến phòng, cô vẫn không nói gì, bế Đậu Hũ Trúc đang ngủ lên và cắt tỉa móng cho nó.

Cô ngồi khoanh chân trên mặt đất, vuốt đầu Đậu Hũ Trúc, không nói một lời. Thẩm Phong chăm chú nhìn cô rất lâu, cuối cùng không nhịn được bước tới, kéo cô lên: "Mặt đất lạnh lắm."

Doãn Tang nói: “Dưới sàn có máy sưởi.”

Thẩm Phong không hề rút tay ra: “Ngồi thế này lâu thì chân em mỏi lắm.”

Doãn Tang hất tay anh ra, Thẩm Phong giật mình: "Em sao vậy?"

Sự phản kháng của cô đến quá đột ngột nên giọng điệu của anh cũng không còn thân thiện.

Doãn Tang không trả lời, chỉ có Đậu Hũ Trúc ngước nhìn cô. Tấm lưng bướng bỉnh của cô khiến Thẩm Phong hoảng sợ, nhưng anh chỉ có thể đợi cô lên tiếng.

Một lúc lâu sau, giọng nói nghèn nghẹt vang lên: “Thẩm Phong, anh cũng cho rằng em bị bệnh à?”

Lưng Thẩm Phong cứng đờ, hơi thở trong lồng ngực dường như đình trệ.

"Có hay không?"

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, có lẽ là do tiếng nhạc ở sảnh trước đã bắt đầu chuyển sang giai điệu buồn bã, hòa với giọng nói của cô làm cho người ta có cảm giác chua xót.

Thẩm Phong chậm rãi quỳ xuống, nhìn mặt cô, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể: "Sao em lại hỏi như vậy?"

Doãn Tang cảm nhận được hơi thở của anh phả vào má mình, biết thân thể ấm áp của anh đang ở trong tầm tay, nhưng tay cô lại rất lạnh, giọng nói cũng khô khốc, “Chỉ cần trả lời em là có hay không.”

“Tang Tang,” Thẩm Phong căng thẳng, nắm lấy cánh tay cô, định xoay cô lại, “Em sao vậy?”

Lần này Doãn Tang không đẩy anh ra mà chậm rãi đứng dậy, trịch thượng nhìn anh: “Anh quen Thiệu Quân phải không?”

Hòn đá lớn treo trong lòng đè nặng lên trái tim Thẩm Phong. Điều phải đến cuối cùng cũng đến rồi.

Còn không cho anh cơ hội đáp lại, cô nhẹ nhàng nói: “Anh ấy là bạn của anh. Em còn nghe nói anh ấy tính phí rất đắt. Em trò chuyện với anh ấy lâu như vậy, hoá đơn chắc là không nhỏ, anh ấy có lấy giá hữu nghị không?" 
Bình Luận (0)
Comment