Chương 515:
Chương 515:Chương 515:
Sau khi ướp, cô bắt đầu làm cá viên, trước đây đã làm nhiều lần nên đã rất thành thạo.
Đánh xong cá viên, cô bắt đầu nặn cá viên, vì cô định làm cá viên phô mai nổ nên khi nặn cá viên sẽ bọc bên trong một miếng phô mai đông lạnh, sau khi nặn xong vẫn cho vào nước như khi làm cá viên, sau khi định hình thì vớt ra cho vào nước đá ngâm, đến trưa thì bọc vụn bánh mì, v. v. rồi cho vào chảo dầu chiên là được.
Cá thu hôm nay được chia thành nhiều phân nên cá viên làm không nhiều, chỉ đủ cho 11 bàn, xem ra chỉ có thể bán mười phần.
Làm xong, cô bê cá viên sang một bên, sau đó lại bắt đầu xử lý mực ống, sau đó pha một nồi nước sốt cay, nước sốt là công thức mà bà cô thường dùng trước đây, rất thơm, nhiêu khách quen đã ăn đều nói ngon.
Khi Diệp Cửu Cửu ướp mực ống, mùi thơm bay ra khắp sân, Lưu nãi nãi ngửi thấy còn chạy đến hỏi: "Cửu Cửu, hôm nay cháu làm đồ kho sao?"
Diệp Cửu Cửu nói: "Có làm một ít mực ống kho."
Lưu nãi nãi nghe nói thực sự có làm, lập tức nói trưa nay bà không nấu cơm: "Đã lâu rồi không được nếm thử món kho theo công thức của bà cháu, trưa nay bà sang ăn mực ống kho."
Diệp Cửu Cửu: "Cháu kho xong sẽ bê một đĩa sang cho bà."
"Cháu làm cái này là để bán lấy tiền, bà sang ăn cũng là nên, hơn nữa cháu thường xuyên tặng hải sản cho bà, bà ăn không thấy ngại lắm." Lưu nãi nãi không nói lời nào liên về nhà, định dọn dẹp một chút rôi sang ăn.
Diệp Cửu Cửu không ngăn được cũng chỉ có thể tùy bà, chỉ có thể lát nữa bê nhiêu hơn cho bà một chút, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào nồi mực ống lớn, đã từ từ lên màu, màu sắc trông rất đẹp, đợi nấu thêm bảy phút nữa là tắt bếp, sau đó ngâm một giờ, mùi vị sẽ thơm hơn, màu sắc sẽ vàng tươi hơn.
Cô đi nghỉ một lúc, khoảng mười một giờ, Diệp Cửu Cửu quay lại bếp, mở nắp nồi ngửi thử, mùi thơm cay nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Cô ngửi thấy mùi thơm đặc biệt, câm thìa xúc lên, màu sắc đều đặn đỏ tươi, trông rất hấp dẫn, cô xúc ra một miếng nếm thử, mặc dù om lâu nhưng mực ống rất to, không bị nấu chín quá, ăn vẫn dai và giòn, hơn nữa mùi thơm cay nồng rất đậm đà, không mặn không nhạt, vừa phải.
Tiểu Ngư ngửi thấy mùi thơm chạy vào: "Cửu Cửu, em ngửi thấy mùi thơm quá, là món gì vậy?"
Cô bé vỗ bụng: "Bụng em nói thơm quá, nó muốn ăn."
"Là Tiểu Ngư muốn ăn hay bụng muốn ăn?" Diệp Cửu Cửu lại xúc thêm một ít, múc một bát nhỏ: "Nếu là bụng muốn ăn thì chị sẽ cho bụng ăn."
"Là Tiểu Ngư em mà." Tiểu Ngư không giả vờ nữa, cười tươi hai tay đón lấy mực ống: "Em mang đi ăn cùng anh trai."
"Cẩn thận cầm đấy.' Diệp Cửu Cửu dặn dò cô bé.
Tiểu Ngư nhanh chóng nhét một miếng mực ống vào miệng: "Ngon quá."
Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé an toàn vào phòng khách mới thu hồi tâm mắt, sau đó bê xá xíu cá đã ướp ra, bọc giấy bạc rồi cho vào lò nướng, giảm nhiệt độ xuống một chút, nướng khoảng hai mươi phút, cố gắng nướng cho khô và thơm.
Sau khi nướng xá xíu cá xong, cô lấy đĩa, v. v. ra bày biện, tránh lúc bận rộn tay chân luống cuống, sau khi bày xong lại đi kiểm tra trong nhà hàng một lượt, xác nhận không có vấn đề gì thì mở cửa bán hàng.
Vừa mở cửa đã thấy Lưu nãi nãi đã đứng trước cửa: "Lưu nãi nãi, bà đến sớm thế?"