Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 589

CHƯƠNG 589

“Bất luận là kẻ nào, hay chiếc xe nào, đều không được ra vào thành phố Thiên An!”

“Trong vòng năm phút đồng hồ, tôi muốn thành phố Thiên An biến thành một thành phố cô lập ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được!”

Giọng nói hờ hững, cùng với sát khí ngập trời rơi xuống, cơ thể Lãnh Nhan chấn động, đồng tử co rút lại, không thể tin được nhìn Vương Nhất.

Điều động một trăm nghìn đại quân, đây không phải là động tĩnh nhỏ!

Nhưng, vừa nghĩ đến Tử Lam bị bế đi, ánh mắt của Lãnh Nhan cũng trở nên lạnh lùng.

Tử Lam chỉ là một cô bé năm tuổi, đáng yêu, ngây thơ, tốt bụng, bây giờ lại có người muốn ra tay với cô bé, ngay cả cô ta cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn, khó có thể bỏ qua, chứ đừng nói đến ba của Tử Lam là thiếu chủ.

Nghĩ đến thiếu chủ ở biên cương đổ máu, bị thương để bảo vệ quê hương, quốc gia, bảo vệ niếp bàn Đông Phương trên núi U Hằng, một mình đơn độc chiến đấu với cửu đại chí tôn trên thế giới, vợ và con gái của mình lại liên tiếp bị ức hiếp, làm hại, đúng là lấy oán báo ơn.

Bọn họ, không xứng làm người!

Ánh mắt Lãnh Nhan lạnh lùng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, lập tức nhận lệnh: “Vâng, thiếu chủ!”

Mà Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi đã chấn động đến mức không thể chấn động hơn, không nói nên lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Nhất giống như đang nhìn ma quỷ.

Bọn họ biết Vương Nhất từng đi lính, nhưng không ngờ, địa vị lại cao đến mức này.

Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Vương Nhất cũng trở nên dịu dàng: “Không phải hai người tò mò rốt cuộc anh là người như thế nào sao? Hôm nay, anh sẽ nói hết cho mọi người.”

Chỉ sau năm phút, cả thành phố Thiên An không có một chút tiếng động nào, im ắng đến đáng sợ.

Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp, lúc này, đã không còn tiếng sấm nữa, mưa cũng nhỏ hơn, biến thành mưa phùn.

Tất cả các con phố đều không một bóng người, những ngôi nhà cao tầng vốn đang sáng đèn, cũng lần lượt tắt đèn.

Nhưng sự yên ắng này không kéo dài quá lâu, đã bị tiếng bước chân nặng nề phá vỡ.

Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi nhìn chằm chằm về phía trước, đột nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt thay đổi, cả hai đều che miệng lại, sợ mình sẽ kinh hãi mà hét thành tiếng.

Loảng xoảng…..

Loảng xoảng….

Loảng xoảng…

Chỉ thấy phía cuối màn đêm xuất hiện những bóng người dày đặc.

Bọn họ mặc đồng phục màu xanh lá cây, chân đi ủng quân đội dày và nặng, tay cầm súng, tạo thành một đội quân hình vuông khổng lồ, giống như dòng nước lũ sắt thép đượ tạo thành từ thiên quân vạn mã, đi về phía này.

Cổ họng Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi giống như bị thứ gì đó chặn lại, không nói được gì, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một luồng hơi thở sát phạt mạnh mẽ.

Nhưng, ánh mắt của Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn bình thường, yên lặng nhìn quân đột bất khả chiến bại này.

Cuối cùng, đã đi đến trước mặt bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment