Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 161 - Chương 161: Vườn Hoa Chân Lý

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 161: Vườn Hoa Chân Lý

“Trí Não, khôi phục lại tỉ lệ dòng chảy thời gian!”

Lúc Hứa Chỉ ra khỏi sa bàn, thời gian của sa bàn rộng trăm mẫu đằng sau cũng khôi phục lại tốc độ bình thường.

Oanh!

Thế giới nhanh chóng hóa thành tàn ảnh.

“Thời gian của thế giới chúng ta vậy mà…”

Trên đại lục, nhóm vu sư còn sót lại đang dọn dẹp đống đổ nát, sững sờ ngẩng đầu lên nhìn.

Vu sư có tinh thần lực nhạy bén một chút đều cảm nhận được điều này rất rõ ràng, mơ hồ phát hiện ra có thứ gì đó tới đây, thời gian của thế giới cũng thay đổi theo, sau đó lại rời đi.

Hệ thống của vu sư thời đại này đã hoàn thiện, không còn như thời đại cổ xưa thô sơ của Gilgamesh. Đương nhiên, các nàng đều có thể cảm ứng được mọi thứ rất rõ ràng, có chuyện gì đó không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Ào ào.

Nước biển lăn tăn gợn sóng.

“Thần sáng thế rời đi, không gian của thế giới chúng ta vốn đang bị vặn vẹo đã khôi phục…”

Medusa ngơ ngác vuốt ve đóa hoa đỏ tươi được cài trên đầu, nở một nụ cười rạng rỡ.

Nàng lại đi nhanh về phía trước, chìm vào trong biển sâu.

Thân hình to lớn khổng lồ vĩ ngạn của nàng, từ từ ôm lấy đầu gối, khom lưng cúi đầu, giống như một thai nhi mới chào đời, cuộn mình vào sâu trong đáy biển.

Nhưng nàng thật sự quá khổng lồ, thậm chí chiều cao của nàng đã vượt qua luôn cả độ sâu của hải dương. Nếu như đứng thẳng người, thì nửa cái đầu của nàng sẽ ló ra khỏi mặt biển.

Toàn bộ hải dương mênh mông đối với nàng mà nói, chỉ là một hồ nước không quá lớn.

“Medusa…”

Giọng nói Elmin run run.

Nàng vẫn luôn trộm nhìn từ xa, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được là sẽ xuất hiện một màn như thế này. Vốn dĩ, nàng nghĩ rằng mời tỷ thí như vậy, chính là một loại khiêu khích, khinh nhờn đối với Tạo Vật Chủ, nhưng không nghĩ tới Thần lại khoan dung như thế.

Lẽ ra, nàng nên nghĩ tới sớm hơn mới phải…

Từ thời xa xưa, từ thời thế giới vừa mới khai thiên lập địa, đối mặt với ba vấn đề của Gilgamesh, Tạo vật chủ vẫn thỏa mãn hắn như cũ.

“Hắn rất ôn hòa, nhân từ, chúng ta đều là con dân của hắn.”

Bỗng nhiên, Elmin nở một nụ cười.

Elmin cực kỳ hâm mộ Medusa.

Nàng ấy có thể nhìn thấy được chân lý ở bên cạnh Thần sáng thế, đó là do nàng ấy dám mạo hiểm tính mạng để nhận được kỳ ngộ. Đó là điều đương nhiên.

Nếu như vừa nãy đổi thành Elmin nàng, nàng sẽ không có can đảm để đi qua, không phải ai, cũng điên cuồng được như Medusa.

“Tạo vật chủ…”

Trong đôi mắt của Medusa thoáng qua một bóng dáng thon dài rực rỡ mông lung, sau đó chợt hiện lên một chút ôn nhu. Nàng quyết định đưa đóa hoa Tường Vi được cài lên trên đầu mình vào trong Minh giới của Elmin.

“Hãy sinh sôi nảy nở ở trong đó đi, đây là đóa hoa bắt đầu cho sự sống, nó cũng là gốc cây sinh mệnh đầu tiên trong vùng đất Minh Giới này…”

Trong không gian Minh giới nhỏ bé, vốn đã được bỏ vào rất nhiều bùn đất, cũng đã được rót không khí vào. Nhưng trên mặt đất vẫn còn có vô số xương cốt của người chết, núi thây biển máu, thậm chí chúng còn nhuộm dần bùn đất ở nơi này, làm cho vùng đất này biến thành một màu đỏ thẫm ảm đạm.

Một đóa Tường Vi được gieo trồng trên mặt đất đỏ tươi.

Rất nhanh, nó đã lấy tốc độ có thể nhìn thấy được mà lớn lên, phân tán phấn hoa, sinh sôi nảy nở, rồi nhanh chóng héo rũ.

Dần dần, chúng mở rộng ra toàn bộ vùng đất Minh giới, khắp núi đồi đều tràn ngập màu sắc xinh tươi đẹp đẽ của một loại hoa. Elmin giống như đang nằm trong biển hoa, đôi mắt nàng lưu chuyển, say mê trong thế giới tràn ngập hoa này, lớn tiếng ca ngợi.

“Ai! Đây là một thế giới xinh đẹp tới mức nào cơ chứ! Ta có thể nói rằng, do tạo vật chủ thấy Minh giới của chúng ta quá trống trải, nên tăng thêm chút màu sắc cho chúng ta được không?”

“Là do công lao và thành tích của chúng ta đã được Tạo vật chủ vĩ đại thừa nhận, giống như Gilgamesh năm đó vậy.”

Medusa thấy một màn này, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.

“Đóa hoa tử vong, đây là món quà mà người tặng cho ta. Tạo vật chủ vĩ đại! Medusa muốn gặp lại người, ta có thể đến thế giới kia của người được không…”

Trong không gian nhỏ bé này không có người ngoài.

Elmin giống như một cô gái ngây thơ mơ mộng, tha hồ chạy nhảy vui chơi trong biển hoa Tường Vi đỏ tươi.

Một ngày lại một ngày, dường như nàng đã dần quên đi mình đã từng là một vu sư Quân Chủ Đại Đế quân lâm thiên hạ. Nàng không cần phải tiếp tục bảo trì oai phong trước mặt bất kỳ ai nữa cả, nàng có thể quay về làm chính mình.

Nàng cảm nhận được rất rõ, những đóa hoa này đang nhanh chóng lớn lên.

Lột xác, tử vong, sinh mệnh này dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố để sinh sản ra một thế hệ rồi lại một thế hệ. Chúng dần dần triệt để thích ứng được với đất đai của vùng đất đặc biệt này, biến thành loại thực vật độc nhất vô nhị của vùng đất Minh giới.

“Đóa hoa kỳ diệu, ẩn chứa chân lý sinh mệnh của thế giới, có khả năng phát triển vô hạn.”

Elmin nở một nụ cười thuần khiết, nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa Tường Vi trong vườn hoa, cẩn thận ngắm nhìn,

“Nơi này đã gieo trồng được một mảnh lớn hoa Tường Vi đỏ tươi như vậy, còn ẩn chứa vô vàn chân lý, cứ gọi nó là ‘ Vườn hoa chân lý’ đi.”

“Nhưng mà, trong một thế giới, làm sao có thể không có nước được chứ?”

Nàng nhẹ nhàng giơ cánh tay trắng nõn lên, mở ra một khe hở của không gian, để cho nước biển trắng như tuyết ở bên ngoài tiến vào.

Elmin lơ lửng trên bầu trời, nhẹ nhàng vẽ ra.

“Phải có sông!!”

Oanh!

Sức mạnh thần thánh to lớn tuôn ra, ánh sáng ngũ sắc lấp lánh, khiến cho toàn bộ thế giới nhỏ bé này chấn động.

Ở lối vào trên mặt đất, vậy mà lại xuất hiện một dòng sông rất lớn, nước biển thi nhau chảy vào, còn mang theo đủ loại cá đang bơi lội tung tăng.

“Tử vong là bể khổ của đời người, tử vong là sự thống khổ cùng cực. Thế giới của ta có thể giúp cho con người thoát khỏi thống khổ. Dù là ai, chỉ cần tin ta, thờ phụng ta, thì sau khi tiến vào Minh giới, đều sẽ được thoát khỏi bể khổ, nghênh đón cuộc sống mới…Dòng sông này, chứa đựng vô số vong hồn của thời đại vu sư, chứa những vong hồn đã từng hiến dâng sinh mệnh mình vì chân lý. Dòng sông của Minh giới tràn ngập sự thống khổ của tử vong và sự chờ mong đối với cuộc sống mới, vậy gọi nó là ‘Cocytus’ đi.”

Cocytus, từ này trong tiếng bản xứ của dị giới, có nghĩa là: Tiếng khóc ở nơi xa, dòng sông thống khổ.

Vong hồn tiến vào Minh giới, sau khi vượt qua dòng sông thống khổ của cuộc đời, sẽ đến ‘bờ đối diện’ của thế giới tử vong. Đó là vườn hoa chân lý, nơi đã gieo trồng một vùng hoa Tường Vi đỏ tươi rộng lớn, rực rỡ mà duy mỹ, giống như hy vọng, khiến cho người ta nhìn thấy được sự duy mỹ và thuần khiết của thế giới tử vong.

“Phải có thiện và ác!”

Một giọng nói trong trẻo uy nghiêm vang vọng lên, vang ra khắp thế giới.

“Sau này, vườn hoa chân lý sẽ được chia làm hai nơi. Mọi người sẽ nhận được phần thưởng và hình phạt tương ứng với những hành động khi còn sống của mình!”

Elmin đã từng là Quân Chủ Đại Đế của một thế hệ vu sư, đương nhiên là có kinh nghiệm thống trị thiên hạ. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên.

“Ta nói: Sau khi tiến vào vườn hoa chân lý, sẽ đi tới ‘Erebus’ – lối rẽ cuộc đời. Lúc này, người chết sẽ được phân chia thành thiện và ác và đi về phía của mình,

Nếu là thiện, khiêm nhường, hòa thuận, đều sẽ được đi tới nơi của sự hạnh phúc ‘Thiên đường Elysium’.

Nếu là ác, hung bạo, kiêu căng, ghen tị, đều phải đi tới nơi của sự thống khổ ‘Tartarus’.”

Xoạt xoạt!

Trong lúc đó, một cây Tường Vi to lớn khác thường, có thể so sánh được với cả một cây đại thụ, bay xuống từ trên trời, hung hăng rớt xuống đất.

Hoa Tường Vi xinh đẹp nhanh chóng rơi xuống như mảnh gỗ vụn, hóa thành một cái bảng hiệu gỗ màu xám mang phong cách cổ xưa. Trên bảng hiệu đó tràn đầy hoa văn Tường Vi tinh xảo, lộ ra phong cách phương Tây cổ xưa. Nó được cắm ở lối rẽ, trên đó ghi ‘Erebus’, chỉ ra hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Phía sau dòng sông Minh giới, là vườn hoa chân lý, tiếp đó là lối rẽ cuộc đời, cuối cùng chính là nơi của sự hạnh phúc và nơi của sự thống khổ.

‘Toàn bộ Minh giới, giống như cuộc đời của một con người…”

Elmin suy nghĩ một chút, cười rộ lên,

“Dòng sông thống khổ là thong thả dạo chơi trong bụng mẹ. Vườn hoa chân lý thì giống như là một sinh mệnh mới được chào đời, nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới. Sau đó mọi người sẽ gặp được ‘Erebus’- lối rẽ của cuộc đời mình, từng người sẽ đi vào con đường vận mệnh riêng của mình.”

Ngay lúc này, nền tảng và phẩm cách của toàn bộ Minh giới đã hình thành một cách triệt để.

Cho dù chỉ có hai trăm mét vuông, nhưng lại có thần linh cấp tám trợ giúp minh tưởng không gian trong ma hộp, mở rộng không gian trong đó. Có lẽ ma hộp rất nhanh sẽ đạt tới cảnh giới Sử Thi, đạt tới môi trường rộng hai ngàn mét vuông.

-------------

Bình Luận (0)
Comment