Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Hỏa Diễm Đỏ Rực, Ta Là Dương Thần

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 187: Hỏa Diễm Đỏ Rực, Ta Là Dương Thần

Mà Phượng Hoàng cách mười năm sẽ tới một lần để kiểm tra tiến độ.

Lại là mười năm sau.

Rất nhanh giữa vượn người bắt đầu sự không đồng đều giữa các tiến trình tu luyện.

Bọn họ bắt đầu phát hiện ra một lối tắt. Đó là hơi thở do vị Cổ Thần mây tím trên bầu trời kia phát ra, chúng có thể giúp tu luyện nhanh hơn.

Thậm chí thời điểm bọn chúng vui vẻ tu luyện còn một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, không ngừng kêu to “Hồ ha” “Tô sa” “ u lạp”. Lúc thì nghiêm túc, lúc thì lại tự hỏi, biểu tình biến hóa liên tục, khiến người ta không thể đoán ra.

Trong đó có ba người vượn là có tốc độ tu luyện nhanh nhất. Trong cơ thể của chúng thế nhưng lại xuất hiện một không gian nhỏ siêu cấp, sức mạnh trở nên cường đại hơn, có thể nhảy một phát lên trên cây. Chúng đã đến cảnh giới tương đương với Vu sư cấp hai.

Dần dần, bọn họ bắt đầu đấm ngực trước không trung để thể hiện sức mạnh của mình. Bọn họ bắt đầu đi khiêu chiến một số cự thú nhỏ, thành công kéo thi thể cự thú trở về. Toàn bộ bộ lạc đều hoan hô lên, tung mấy dũng sĩ kia lên cao.

Ngày này, bọn họ lại bắt đầu vây quanh lửa trại lớn, nướng thi thể cự thú, không ngừng “Hồ ha” , lắc lư đôi tay, thập phần vui vẻ, giống như là một cái nghi thức cổ quái nào đó.

“Không thể tưởng tượng được, quả thực không thể tưởng tượng...”

Phượng Hoàng kinh ngạc cảm thán cỗ lực lượng vĩ đại này.

Bộ lạc vượn người cổ xưa, chúng nó rõ ràng là loài sinh mệnh trời sinh yếu ớt, mỏng manh và dễ dàng bị tiêu diệt. Nhưng chúng lại có thể không ngừng trưởng thành, giống như là có một tiềm lực vô tận vậy. Thậm chí trưởng thành còn có thể so sánh với thần linh trời sinh.

“Chẳng lẽ, loại sinh vật hình người này —— là nhân vật chính trong thiên địa!?” Cả người Phượng Hoàng phát run, lại cảm thấy vô cùng hâm mộ. Nó mang theo sợ hãi thật sâu mà nhìn xuống bộ lạc, nhìn những con vượn người đang đấm ngực, ngửa mặt lên trời kêu to “Hoa ha” “Hoạt sụp”.

“Tương lai, những sinh mệnh này sẽ vượt qua ta sao?”

“Thần Sáng Thế là hình người, mà những sinh vật đó cũng là hình người! Rõ ràng chỉ là những sinh mệnh nhỏ yếu, nhưng bọn họ bởi vì có hình thái giống Thần Sáng Thế cho nên dường như mới phù hợp với các quy tắc trong thiên địa....Có thể có được khả năng vô hạn!”

Nó bỗng nhiên nhớ tới những cực khổ đã từng phải trải qua ở mảnh thế giới kia và có lẽ, nó cũng sắp diễn ra ở thế giới này. Nó vẫn sẽ bị những sinh vật nhỏ yếu kia vượt qua một lần nữa, sau đó lại bị đuổi giết, giãy giụa trong bùn đất.

“Không! Hiện tại không giống nhau! Hoàn toàn không giống nhau.”

Nó ở trên trời cao, quan sát bộ lạc vượn người nguyên thủy này, nhớ lại kí ức mà nhiều thế hệ tổ tiên đã để lại, giọng nói dần trở nên lãnh đạm, “So với việc chờ đợi bị vượt qua, không bằng ta sẽ vượt qua chính mình trước, để thành thần. Ta muốn thành thần, trở thành vị thần đầu tiên trong mảnh thiên địa này.”

Nó chưa bao giờ suy nghĩ tranh đoạt cái gì, chỉ khao khát một cuộc sống tự do mà hạnh phúc, nhưng mà hoàn cảnh từ trước đến nay đều không cho phép.

“Ta muốn tự do, đầu tiên ta phải có sức mệnh có thể bao trùm tất cả mọi thứ. Nếu như ta có thể biến thành sinh vật hình người thì sẽ được cả thế giới yêu quý.... Sẽ có thể lọt vào mắt xanh của Thần Sáng Thế...”

Phượng Hoàng giương cánh bay lên, phát ra ngọn lửa mãnh liệt, quan sát khắp đại địa.

Nó vẫn luôn không có dã tâm, đây chính là lần đầu tiên nó có mục tiêu cho nhân sinh của mình: Thành thần.

Tâm tình của nàng bây giờ cũng giống như Medusa, đều là muốn theo đuổi con đường đi đến cực hạn, theo đuổi chân lý!

Nhưng nàng không giống Medusa vì có thể trở nên mạnh mẽ mà cường đại. Nàng là vì tự do của bản thân nên mới mong muốn trở nên cường đại.

“Ta muốn theo đuổi con đường tự do. Ta muốn được tự do tiêu sái trong thiên địa. Ta cũng không phải là người tìm kiếm chân lý như trong thế giới Vu sư kia, mà chỉ là một người muốn cầu đạo lý! Vì tự do mà cầu, vì tương lai tự do rộng lớn mà cầu!”

Lại mười năm trôi qua.

Chúng thần trên không trung cũng dần có trí tuệ. Đám mây, gió, mặt trời, mặt trăng bắt đầu hình thành trí tuệ, rồi giao lưu với bộ lạc vượn người kia. Chỉ “Ê a” “Nha nha thôi nhưng cũng đủ để thúc đẩy sự phát triển của trí tuệ.

Đồng thời, đại đa số thời gian của những Cổ Thần thiên địa bọn họ đều bao phủ một chỗ trên mặt đất. Bọn họ bắt đầu ưu ái những sinh vật này hơn, tạo phúc cho những sinh mệnh nhỏ yếu.

Thậm chí, có vài người có tư chất cường đại đã xuất hiện tốc độ tu luyện cực kỳ khủng bố.

Bởi vì bọn họ tu luyện theo cách hút vào cảm ứng sinh mệnh của thiên địa và hơi thở của vạn vật phát ra.

Mà Phượng Hoàng và các Cổ Thần thiên địa cường đại khác lại chủ động vây quanh bộ lạc của bọn họ, để mặc cho bọn họ hút vào hơi thở năng lượng cường đại do mình phát ra để tiến hành tu luyện.

Lại qua mười năm.

Một số vượn người có tư chất kém đã bị đào thải, gần như chỉ còn lại một nữ tử, được bổ nhiệm làm thủ lĩnh bộ lạc.

Khi chỉ còn lại một người cuối cùng thì sẽ được yêu cầu tới yết kiến Phượng Hoàng.

Trong căn nhà đá màu đen, lò sưởi trong tường đang hừng hực thiêu đốt, tản ra sóng nhiệt, ở đó có một con thần điểu mình đầy hỏa diễm đang ngồi.

Một nữ vượn người có dáng người thon dài đang chậm rãi quỳ lạy trên mặt đất, ánh mắt vô cùng sùng kính, “Hồ ha, lời nói...”

Ý của nàng đại khái là sùng bái, kính nể và vinh quang tối cao.

“Nhân loại a, thật đúng là con cưng của trời đất.” Giọng nói Phượng Hoàng thanh thúy. Nó cảm nhận rõ được sức mạnh của người phụ nữ trước mắt này. Không gian thức hải của nàng hiện tại cũng không nhỏ, tương đương với cảnh giới Vu sư cấp bốn.

Phượng Hoàng thở dài, nhìn thủ lĩnh bộ lạc vượn người trước mắt, nói: “Ngươi có biết ta hâm mộ thân hình của các ngươi như thế nào không?”

Thủ lĩnh bộ lạc run lên.

Tựa hồ không hiểu điều đó có nghĩa là gì, kêu lên hồ ha, bộ dáng sùng bái tới cực điểm.

“Ta đã suy nghĩ trong nhiều năm....” Phượng Hoàng nhịn không được nói nhỏ, “ Con người nếu như đã là vai chính mà thiên địa yêu quý thì dị tộc như chúng ta có thể hóa thành hình người hay không. Ta có thể hóa thành hình người rồi sống một cuộc sống thật tốt, thời điểm tất yếu thì mới hiện ra nguyên hình....”

“Hôm nay, ta tới là để thử nghiệm một chút.”

Rầm!

Phượng Hoàng hung hăng lao vào trong thức hải của nàng, lập tức khiến ý thức của nàng trong thức hải bị nổ tung đến hồn phi phách tán.

Một con Phượng Hoàng chậm rãi chiếm cứ trong thức hải của nàng, cuộn mình lên, “Trình độ cấp bốn chỉ là một không gian nhỏ rộng năm thước. Nhưng nếu cuộn mình lại hẳn là cũng có thể ở. Hiện tại ta đã trở thành nguyên thần của người vượn này.... nguyên thần trong thức hải.”

Rầm.

Người phụ nữ lông vượn đứng lên.

Nàng đắm chìm trong ngọn lửa thần thánh, lông tóc toàn thân nhanh chóng rút đi, lộ ra một thân hình hoàn mỹ. Làn da trong suốt tinh tế, phập phồng quyến rũ, hai chân thon dài thẳng tắp, phảng phất như là nữ tử mỹ lệ nhất trên thế giới này.

Mà trong thức hải, một con Phượng Hoàng chậm rãi hít vào một hơi.

“Thân thể hóa thành nguyên thần, còn có một Đạo Quả được gửi vào hư thiên..... Đây chính là thuật hóa hình thành thần.”

“Tương lai, bản thể của Phượng Hoàng ta muốn thành thần ở trong không gian thức hải này. Bản thể của thần Phượng Hoàng ta chính là Đạo Quả, sống nhờ hư thiên, còn khối chân thân này sẽ thay ta hành tẩu thế gian. Loại hình thức thành thần này so với Elmin bị nhốt ở một thời không khác, không được hạ phàm, quả thực tốt hơn rất nhiều.” Nữ tử tuyệt thế nhẹ nhàng vẫy tay một cái, áo da thú ở trên cái ghế bên cạnh ghế đã khoác lên ở trên người, sau đó đi nhanh ra ngoài, “Thế giới từ đây về sau sẽ không có sinh mệnh nào có thể biết được bản thể của ta nữa. Hỏa diễm đỏ rực, ta là Dương Thần!”

---------

Bình Luận (0)
Comment