Lúc này, Hứa Chỉ thấy một màn như vậy, không khỏi cảm thán “Người này bị đánh lâu như vậy, cuối cùng cũng ngộ ra đạo lý, trưởng thành hơn, có thể thản nhiên mà tiếp nhận chức trách cai quản thế giới của mình.”
Dù sao nó cũng là tồn đại cường đại nhất ngoại trừ Tà Thần Cthulhu. Nó có bốn gen sinh mệnh siêu phàm, chỉ là vẫn luôn quá an phận mà thôi. Hiện tại một khi nó nghiêm túc đương nhiên sẽ không thua kém đám người Medusa, Elmin.
Chỉ là với lịch sử đen tối của nó trong quá khứ, nếu đào ra thì quả thật có chút khó coi.
“Nhưng mà quá nếu đã như vậy, nhân loại cũng thả xuống rồi, cũng tới lúc nên thả cây đại thụ kia xuống.” Hứa Chỉ đi tới sa bàn nhỏ, ngồi ở trên ghế, nhìn toàn bộ mọi thứ trong viện.
Hai ngày trôi qua.
Các người chơi hiện tại vừa mới login, đều ngơ ngác mà nhìn giống loài do chính mình tiến hóa đã hoàn toàn thay đổi, cơ hồ ai nấy cũng đều sụp đổ “Khó, quá khó rồi. Thời gian chúng ta không ở đây, chúng nó không bị kiểm soát nên tự mình tùy cơ tiến hóa sao?”
Duy nhất chỉ có “Đại Học cao thụ” là vẫn duy trì hình dạng như hai ngày trước.
Đó là đương nhiên, Hứa Chỉ đã làm chậm lại tốc độ tiến hóa của nó. Dù sao nó cũng là giống loài đã trưởng thành, không cần phải tiến hóa nữa.
Manh Muội: “Mọi người đợi nha, tôi sẽ đi thông đạo qua thế giới khác!”
Cô ấy đi vào địa điểm đã được chỉ định, ở đó truyền đến một tin tức:
【 Nếu sinh mệnh thể quá mức cường đại thì không thể xuyên qua tường chắn của thế giới】
“Đã sớm dự đoán trước.” Manh Muội cười rộ lên, xoa tay, “Cũng may là ta đã sớm có chuẩn bị. Một thân cây nếu không tự mình phân tách ra thì sẽ không đi được, sao có thể tính là loại thực vật đứng đắn được?”
Xôn xao.
Trong nháy mắt, cả cây đại thụ liền phân tán ra.
Ba bốn dây leo uốn lượn và tập hợp lại thành một con rồng bằng dây siêu nhỏ với hai cái chân dài.
“666! Manh Muội có hiểu biết rất sâu sắc về tinh hoa của những người chơi thực vật như chúng ta, đã tiến hóa ra hai chân! ( ta đặc biệt bị thổi bay )”
“Manh Muội trâu a! Đây không phải là rồng sao? Đằng long(Rồng bằng dây leo)! Quả nhiên tiến hóa thành rồng! So với việc quên đi ước nguyện ban đầu, bây giờ tiến hóa còn lợi hại hơn Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Muốn Tiến Hóa Thành Côn nhiều! ( liếm )”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên! Các người cho rằng tôi thật sự đã quên mất mộng tưởng ban đầu là muốn tiến hóa thành rồng rồi sao!” Manh Muội tức khắc rất đắc ý, vặn vẹo thân hình đằng long thành hình chữ S, hai cái chân dài đứng thẳng. “Soái không!”
Nàng khống chế chủng quần của mình bơi qua thông đạo của thế giới, trộm cười lên.
“Thế giới, ta lại tới rồi. Ta tới tìm kiếm thêm nhiều đồ ăn mỹ vị để hiến cho nam thần của ta.”
….
“Thân hóa nguyên thần trong thức hải, một mai đạo quả gửi hư thiên!”
Vào lúc này, Phượng Hoàng đang trầm ngâm, đây là con đường thành thần của nàng.
Nửa câu đầu tất nhiên là hóa hình, bản thể tiến vào trong thức hải của con người, trở thành nguyên thần của nhân loại. Nó sẽ ký sinh ở trong thức hải, khống chế việc tu luyện của thân thể con người.
Mà bản chất của thức hải thực ra cũng là một cái không gian nhỏ, giống như Minh Thổ của Elmin. Tất nhiên là nó cũng có thể thu nạp năng lượng thiên địa để nâng cao mật độ năng lượng. Khi nào thế giới đạt tới mức năng lượng cao thì khi đó nó có thể thành thần.
Một khi bản thể của nó thành thần trong đó- chính là cấp tám Thần Thoại thì nó sẽ sống nhờ trong đầu óc hư không này, đó gọi là “Đạo Quả”.
Nguyên lý cơ bản do nàng khám phá ra thuận tiện hơn nhiều so với Minh Giới của Elmin. Không bị mắc kẹt trong Thần Giới, chỉ là bản thể của cấp tám Thần Thoại cũng giống nhau là không thể dễ dàng hạ phàm, bộc phát ra lực lượng khủng bố được.
Thời gian, lại trôi qua ba mươi năm.
Với sự phát triển của Cổ Thần và nhân loại, thế giới đã bắt đầu xuất hiện văn minh và ngôn ngữ.
Dương Thần khai thiên lập địa, được coi là sự tồn tại khủng bố cổ xưa nhất, được cả thế giới tôn kính gọi là Đế Quân.
Mà lúc này, chúng thần trên không trung cũng bắt đầu có trí tuệ. Bọn họ bắt đầu đắp nặn sông núi, quy hoạch thiên địa một cách hợp lý.
Các bộ lạc loài người trên mặt đất đang không ngừng phát triển và sinh sản, rất được nhóm chúng thần trên bầu trời sủng ái, cho nên bọn họ không ngừng lớn mạnh. Bộ lạc cũng dần bắt đầu cung phụng các vị thần vĩ đại. Thời gian này cũng đã xuất hiện một số bộ lạc cường đại như Phục Phong và Hữu Chương.
Phượng Hoàng không thể sinh sản.
Mười ba vị Cổ Thần mà năm đó Phượng Hoàng dùng máu thịt để tạo ra đó cũng không thể tái tạo. Bọn họ đều là độc nhất vô nhị, là một sự tồn tại cổ xưa từ thời khai thiên lập địa…Dù sao bọn họ cũng đã đi qua thời kỳ bào tử trong biển tiến hóa siêu nhanh rồi, cho nên hiện tại đã không thể dung hợp gen.
Nhưng mà mười ba vị Cổ Thần thiên địa kia cũng có thể xem như là một loài chim mang huyết thống cường đại của Phượng Hoàng, cho nên có thể sinh hạ ra rất nhiều loại con lai để nối dõi, cố thủ trên không trung.
Chúng nó được coi là hậu duệ của Cổ Thần nhất tộc, phần lớn đều có hình thái giống chim, nhưng chúng cũng dần phát triển thành các loại sinh linh kỳ quái khác.
Chúng nó mang đến nhiều màu sắc khác nhau, đảm nhiệm các loại thần chức như “Thi vân bố vũ”, “Mạn thiên tinh thần”, tăng thêm ánh sáng cho mảnh thế giới này.
Thế giới đang dần trở nên hoàn thiện và có trật tự hơn.
Mà con người của các bộ lạc trên mặt đất vẫn đang còn mọc đầy lông đen, dáng vẻ thô kệch giống như vượn người vậy. Bọn họ bắt đầu sùng bái Cổ Thần thiên địa, nhân lúc các vị Cổ Thần đi tuần tra sẽ hấp thu hơi thở mà bọn họ phát ra để tu luyện.
Sinh mệnh phảng phất như ngọn nến, đang không ngừng phát ra hương khói, sinh mệnh càng cường đại thì phát ra hơi thở càng lớn.
Khắp bầu trời đều là các Cổ Thần làm nhiệm vụ tuần tra, khí tức phát ra đương nhiên sẽ vô cùng nồng đậm.
Hơn nữa, còn có hơi thở do rừng cây thực vật và cự thú xung quanh phát ra. Linh hồn phát ra cảm xúc giống như là sinh vật phóng thích nhiệt lượng vậy, sẽ không tổn thương đến căn cơ. Tuy rằng rất ít, nhưng tích tiểu thành đại cũng không sao.
Chỉ là tấm bia đá màu đen kia chung quy lại vẫn chỉ là khởi điểm của một hệ thống tu hành mà thôi. Năm đó, dưới sự giúp đỡ của Phượng Hoàng, bộ lạc con người đã tu luyện tới cảnh giới thứ tư, tương đương với Vu sư cấp bốn. Trước mắt tạm thời không còn con đường để đi tiếp nữa rồi.
Cho đến ngày nay đã hai trăm năm qua đi, tu vi của thủ lĩnh mạnh nhất của bộ lạc cũng chỉ là cảnh giới thứ tư.
“Thanh Liên, ngươi thật sự có thể sinh ra trí tuệ??” Lại mười năm trôi qua, Phượng Hoàng nhìn vào bên trong không gian thức hải của mình. Trong không gian nhỏ nhưng nồng đậm linh khí này, bông sen màu xanh kia thế nhưng lại có một tia ý thức dao động, khiến nó không khỏi có chút kinh ngạc,
“Thì ra nếu như một không gian có năng lượng linh hồn nồng đậm đến mức độ nhất định thì sinh mệnh sống lâu ngày ở chỗ này sẽ lột xác, sinh ra trí tuệ của mình sao?”
“Như vậy, loại sinh mệnh trí tuệ này gọi là yêu đi!”
-----------