Có tiếng bi thương cùng với tiếng kêu rên, cũng có âm thanh hưng phấn, bọn họ đều kích động tới cực điểm, bọn họ đã chứng kiến sự ra đời của một thời đại mới. Đây là một thời khắc có tính lịch sử.
Đạo Trường Sinh lại rất bình tĩnh.
Hắn giống như là một thư đồng đang dạo chơi bên ngoài thành lữ, phấn điêu ngọc trác, cõng theo một cái giỏ sách nhỏ màu xám, chậm rãi đi theo con đường trên thân cây trở lại Nam Thiên Thành.
Địa Mẫu Thanh Đằng nói: “Ngươi xem bọn họ chiến đấu xong có cảm tưởng gì không?”
Đạo Trường Sinh nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Bọn họ thực thô ráp, không hiểu phương pháp thuật toán, chỉ hiểu được cảm ứng thiên địa một cách đơn giản, vận chuyển đạo pháp, mỗi một cảnh giới cũng không vững, cũng không hoàn thiện. Tất cả đều là khẽ hở, ở trong thuật toán của con thì sai lầm lại càng chồng chất, cùng cảnh giới thì một mình con có thể đánh với bốn người bọn họ!”
“Tốt, kích lưu dũng tiến! Mười ba tuổi đã có loại khí phách này, ngươi đã hiểu rõ đạo tâm mà ta nói rồi đó, động lực của ngươi là gì.”
“Trường Sinh ta có tư chất làm Đại Đế.”
Mặt trời chiều ngả về tây, đứa trẻ ở trên thân cây xanh biếc dần đi về phía xa, hình thành nên một bức họa duy mĩ cuộn tròn, bên cạnh truyền đến giọng nói bình tĩnh, “Nếu ngươi đã đắc ý như vậy, ta muốn ngươi 50 năm sau sẽ lên trời phạt đế!”
???
Mặt Đạo Trường Sinh nháy mắt liền đen lại.
Đạo Trường Sinh tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng đã hiểu được rất nhiều tri thức.
Một đường tu luyện thiên địa bên trong, vô cùng chú ý tâm tính, muốn đột phá cảnh giới Động Hư Đại Đế. Hắn một đường khiêu chiến các cường giả đứng đầu thiên hạ, đạt tới khí thế vô địch, đạo tâm không vướng bận một cái gì cả.
Cho nên, trên cơ bản thì cần tại thời điểm thiên hạ không có đế thì mới có kỳ ngộ xưng đế.
Khi một thế hệ đế giả ngã xuống cũng là lúc mà người trẻ tuổi của các thánh địa đương thời bắt đầu đi lên con đường của Đại Đế, tranh ngôi vị Thiên Đế đời sau.
Mà thời đại Thiên Đế, muốn là vô địch trong đương thời thì.... gần như là không có khả năng.
Bất luận kẻ nào tới sau, dù thế hệ tuổi trẻ thì đều sẽ bởi vì hình bóng của Thiên Đế đương thời mà lưu lại tâm chướng, hình thành một đạo tâm ma. Nếu không thể chiến thắng tâm ma thì khó có thể đột phá cảnh giới Động Hư Đại Đế.
Nhưng ngươi không thể dưới tình huống đột phá mà lấy cảnh giới thứ sáu Động Thiên, đánh lên Thiên Đình, khiêu chiến một Động Hư Thiên Đế khủng bố được....
“Lão sư, người đang nói đùa sao?” Đạo Trường Sinh cười gượng một tiếng, “Một vị Thiên Đế mới trấn áp đương thời, sao con có thể lên trời phạt đế được? Hơn nữa lại không phải là Thiên Đế già yếu, người ta vừa mới đi lên đỉnh cao....”
“Yên tâm, chúng ta đã vì ngươi lập nên một con đường độc đáo để thành đế rồi.” Thanh Đằng Địa Mẫu lắc đầu, “Ngươi chỉ cần nghiêm túc đọc sách là được, học giỏi toán lý hóa, đánh khắp thiên hạ cũng không sợ.”
Đạo Trường Sinh:!!!
Hắn cõng giỏ sách màu xám, bước đi trên thân cây xanh biếc, thân thể còn nhỏ chỉ cảm thấy nặng trĩu, gánh nặng trên người vô cùng trầm trọng.
Bên trong giỏ sách là bí tịch tu luyện mà vài vị lão sư cung cấp cho hắn, tên của bí tịch tuyệt thế cũng vô cùng độc đáo, 《 Không gian hình học giải tích, từ nhập môn đến từ bỏ 》《 Vi phân và tích phân, từ đầy đủ cho đến hói đầu 》. Hắn chỉ cảm thấy con đường tương lai là một mảnh âm u.
.....
Mấy ngày sau, tân Thiên Đế đăng cơ trên Thiên Đình.
Vào “Đại La Thiên” để yết kiến chư vị Thiên Đế thượng cổ rồi sau đó đăng cơ lập triều.
Hắn tiếp chưởng nguyên thần Thái Dương, là Thiên Đế thứ hai của Thiên Đình Khai Nguyên, tôn hào là: “Thái Sơ Hỗn Nguyên Minh Thánh Sơn Ý Đại Đế”, tôn xưng: Đoạn Thiên Đế.
Trên đế tọa, vị tồn tại cái thế vô địch này đang thượng triều.
“Tồn tại cổ xưa đều đã đi vào Đại La Thiên, từ nay về sau trong thiên địa không thể có chín ngày, không thể luôn luôn tuần hoàn theo chín ngày như trước được, bầu trời cũng không sáng mãi được.... Cho nên, thiên địa này sẽ phân thành ngày và đêm. Ban ngày trẫm tuần tra thiên hạ, vào đêm thì ngôi sao trên bầu trời sẽ phát tán ánh sáng nhạt, chiếu rọi thiên địa!”
“Vu Tộc Trương Vô Vi.”
“Có thần!”
“Trẫm lệnh ngươi làm Tinh Thần Chi Thần, chưởng tứ tượng, quản 28 tinh tú trên không trung: giếng, quỷ, liễu, tinh, trương....”
Mảnh thiên địa này, vốn dĩ là do Đạo Quân khai thiên lập địa nên, đến thời đại Cổ Thần, hiện tại là thời đại của Thiên Đình Khai Nguyên, tất cả đều luôn là chín ngày, không có bóng tối. Thế giới vẫn luôn được bao phủ bởi một mảnh quang mang màu vàng tươi đẹp, vạn vật vui sướng sinh sôi.
Nhưng mà thời đại bây giờ chỉ còn lại một ngày!
Một vị Thiên Đế đương nhiên sẽ không có khả năng mỗi giờ mỗi phút đều tuần tra thiên hạ, chỉ có thể để sao trời thay thế một nửa chức trách.
Vì thế, mảnh thiên địa này liền có đêm.
Trên đế tọa, Đoạn Thiên Đế lại hơi trầm ngâm.
Đã có ban đêm, sao đầy trời, thì không thể không có trăng.
Nhưng Nguyệt Thần là Đế Hậu, cũng đã tiến vào trong Đại La Thiên, kéo dài tính mạng rồi...
Trên đế tọa, Đoạn Thiên Đế lại nói:
“Yêu tộc Phần Đằng, ngươi có thiên phú dị bẩm. Khi mười hai Tiên Thiên Cổ Thần ngã xuống, máu của Thái Dương tưới xuống một đóa thần hoa liệt diễm hóa hình, sáng rực rỡ, thậm chí là hơn cả Cổ Tộc. Ngươi sẽ là mặt trăng của Thiên Đình!”
Cả người Phần Đằng run lên, lại vội vàng tiến lên, đôi tay làm ra thế bái, “Bẩm Thiên Đế, tuy rằng nguyên thần của thần là một thần hoa liệt diễm, nhưng khó có thể luôn phát ra hào quang được, khi kiệt lực thì sẽ cực kỳ ảm đạm.”
Đoạn Thiên Đế hơi nhắm mắt.
Hắn lại trầm ngâm, tiếng ầm vang uy nghiêm vang vọng cả Thiên Giới:
“Phần Đằng, vẫn có thể tiếp chưởng chức vị Nguyệt Thần! Nguyệt Thần là trăng tròn, chiếu rọi không trung vĩnh hằng, còn ngươi là trăng non, có thể tùy theo mây trời mà tròn khuyết! Không cần lúc nào cũng phải rõ, có mây có nắng, có đủ có thiếu!”
“Thiên Đế thánh minh.”
Trong đại điện Thiên Đình, Phần Đằng cả kinh, không khỏi than một tiếng. Không hổ là Thiên Đế, đánh bại được mình, tài tình nhạy bén, lập tức tâm phục khẩu phục, vội vàng xưng phải.
Đoạn Thiên Đế trầm ngâm, lại nói:
“Đã phân ngày đêm, có 28 tinh tú, trăng theo mây trời mà tròn khuyết, một năm cũng nên có có bốn mùa!”
“Nhân tộc Hư Vi.”
“Có thần.”
“Ta lệnh ngươi là nữ thần bốn mùa, phân chia điểm mưa, dựa theo chu kỳ của mặt trời, vì sao, và tròn khuyết của mặt trăng để chưởng quản mùa, phân làm 24 tiết: Lập Xuân, Kinh Trập, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử.... Dựa theo tiết mà bài bố mùa mưa trong thiên địa, tăng thêm sắc thái đa dạng cho thiên địa.”
Hư Vi xưng vâng.
Lần thượng triều này, vì thiên địa lập lại cương thống, trùng kiến trật tự.
Đoạn Thiên Đế kinh tài tuyệt diễm, đăng cơ liền lấy thủ đoạn kinh người khuất phục rất nhiều thanh âm bất hòa trong thiên địa. Đám thánh địa cổ xưa lánh đời cũng bắt đầu dâng lên lễ vật chúc mừng.
《 Tây Kỷ Nguyên 》 ghi lại:
【Thiên Đình Khai Nguyên năm 287, Đoạn Thiên Đế đăng cơ, hùng tài vĩ lược, đại trị thiên hạ, định ra 28 tinh tú, phân 24 tiết. Từ đây về sau, thiên địa từ hỗn độn sơ khai đã phân rõ ngày đêm, mặt trăng theo mây trời mà tròn khuyết 】
.....
------