Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Thiên Đế Đăng Cơ, Bắt Đầu Phân Ngày Đêm (Trung)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 218: Thiên Đế Đăng Cơ, Bắt Đầu Phân Ngày Đêm (Trung)

Thời điểm nghe được tin tức này, Đạo Trường Sinh đang đọc sách ở thư phòng.

Kệ sách tràn đầy sách, hắn đang tính toán, không có dụng cụ tính toán khiến đầu hắn có chút nhức mỏi.

Hắn bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán: “Quá hùng tài vĩ lược.... Đây là một kỳ tài mấy trăm năm rồi chưa xuất hiện! Thế nhưng vì cương thống thiên hạ phân chia ra mặt trời, mặt trăng, vì sao, 28 tinh tú, 24 tiết...”

Hắn tán thưởng, phảng phất như chứng kiến một thời đại Thiên Đế thần thoại ra đời.

Trong hư không truyền đến giọng nói. “Là rất chăm chỉ, hùng tài vĩ lược, không còn tuần hoàn theo chín ngày là do chỉ còn lại một Thái Dương. 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, hắn muốn mỗi ngày chỉ làm việc mười giờ.... Nhưng chính là bởi vì Thiên Đế cường thế chăm chỉ như vậy, không phải là hôn quân cho nên ngươi muốn đại náo Thiên Đình thì vẫn còn có một chút khó khăn.”

Mặt Đạo Trường Sinh lại đen lại.

Lại một năm nữa, Đạo Trường Sinh mười bốn tuổi.

Lúc này hắn đã đột phá cảnh giới thứ tư Tử Phủ, đến cảnh giới thứ năm Đạo Cung.

Mười bốn tuổi cảnh giới Đạo Cung, trước nay chưa từng có!

Đây là đệ tử do năm vị tồn tại cổ xưa của thời đại cũ liên thủ, vất vả đào tạo ra.

Trong không khí, cuối cùng cũng truyền đến giọng nói của Thanh Đằng Địa Mẫu, “Không cần đọc sách nữa, ngươi đã mười bốn tuổi, nên bước lên con đường Đại Đế, một đường khiêu chiến cường giả, không có cường giả nào chỉ đọc một mình sách cả.

Thiên Đế là một con đường tràn đầy máu tươi. Ngươi hiện tại nên bắt đầu náo từ trong thành của Kiến Mộc, một đường đại náo ra ngoài, đại náo toàn bộ thế gian, sau đó nên tạo dựng một lá cờ đầu, chiếm núi làm vua rồi chiêu binh mãi mã, phản lại Thiên Đình Khai Nguyên.”

Những tiếng ầm ầm vang lên trong đầu Đạo Trường Sinh.

Ta mới mười bốn tuổi thôi!

Ta còn là một đứa trẻ, sẽ bị đánh chết đó!

......

Trên Kiến Mộc có sáu thành trì, lần lượt do các đại chủng tộc và tông phái nắm giữ.

Kiến Mộc Khai Thiên Thành là một chi nhánh của tông phái Nhân Tổ cổ xưa. Khai Thiên Kiến Mộc Tông thành lập, lúc này cửa thành đang rộn ràng nhốn nháo, đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, có lẽ do là hàng năm đọc sách không tiếp xúc với Thái Dương cho nên làn da trắng nõn.

Hơn nữa, điều kỳ quái hơn chính là trên làn da trắng như trong suốt của hắn vậy mà lại không có một chút lông tóc nào cả, giống như lông tóc đều không thể xuyên qua làn da cứng cỏi của hắn vậy.

Hắn không có lông mi, không có lông mày, cùng với một cái đầu trọc bóng loáng, trên đó có mang một cái mũ da thú màu xám.

Hắn đi tới cửa của Khai Thiên Kiến Mộc Tông, bởi vì đã nhiều năm không giao tiếp với người khác cho nên có chút ngượng ngùng, ngây thơ chất phác, “Các vị tỷ tỷ, ta muốn tìm một người đàn ông tên là Mộc Nguyện Thành, nói là hài tử mà Thanh Y Nhiên sinh ra đến đây tìm hắn.”

“Tiểu hài tử từ đâu ra vậy, đáng yêu quá!”

“Khuôn mặt nhỏ hồng phấn, khiến người ta muốn nắn một chút, hắn còn thẹn thùng...”

Một số nữ tu sĩ xung quanh lập tức trở nên kích động.

Qua một lát sau, Đạo Trường Sinh được đưa tới một nơi rộng lớn tới cực điểm bên trong Khai Khiên Kiến Mộc Tông.

Trong dây leo vặn vẹo xanh biếc và cành khô là một tiên cung cao chót vót, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.

Trên đạo tràng, một người nam nhân chậm rãi xoay người, mặt đầy áy náy, nhìn hài tử non nớt này, vạn phần chua xót, “Ta xin lỗi mẫu thân Y Nhiên của con, nhưng mà lúc ấy ta không thể rời đi theo nàng được. Bởi vì thời đại kia, các đại thiên kiêu đều tranh đế, ta là thiên tài của tông môn, phụ thân ta không cho phép, tông môn không cho phép, nếu như ta rời đi, tất sẽ bị đuổi giết.... Mà hiện tại, ta chính là Tông chủ của Khai Thiên Kiến Mộc Tông.”

“Không có việc gì, phụ thân, con không trách người, chỉ là tới xem người thôi.”

Đạo Trường Sinh lộ ra tươi cười ngây ngô, trúc trắc mà khẩn trương, muốn lôi kéo bàn tay to của phụ thân, hồn nhiên thiện lương, “Con chỉ là nghĩ đến để xem mấy năm nay người sống thế nào, con nghe nói người lại vì con cưới thêm mấy mẹ kế.”

Mộc Nguyện Thành nhìn hài tử ngây ngô, nội tâm vô cùng đau xót. Hắn cảm thấy nội tâm lạnh băng do mình tự phong bế nhiều năm mơ hồ bị vỡ nát.

Hắn nhịn không được nói: “Ta mấy năm nay, thật sự đã bị phụ thân cưỡng bức cưới mười ba thê tử, về sau các nàng đều là mẫu thân của con. Ta sẽ lần lượt giới thiệu cho con...”

Oanh!!

Mộc Nguyện Thành bị một cái tát hung hăng chụp bay, hung hăng đâm sụp một tường thành, răng rơi đầy đất.

“Hừ hừ, rốt cuộc cũng chịu nhận! Ngươi là tra nam đáng hận!” Giọng nói đứa trẻ non nớt ngây ngô, một cỗ năng lượng hơi thở khủng bố từ đan điền lan tràn ra toàn thân, bành trướng từng tấc một!

Một thước,

Hai thước,

Ba thước,

Cánh tay phấn điêu ngọc trác của hắn đột nhiên nổi lên từng mảnh gân xanh, cơ bắp màu đồng cổ giống như rễ cây cổ thụ vặn vẹo thành từng nút màu đen, từng mạch máu dày đặc như hắc xà chậm rãi chuyển động trên da.

Hô hô hô hô!

Phía sau hắn mơ hồ có một hư ảnh hắc long xoay quanh, giống như Hỗn Thiên Lăng quấn quanh vậy.

Một người khổng lồ đầu trọc khủng bố cao hơn mười mét, đội trời đạp đất, tiếng thở ồm ồm phảng phất như trong hô hấp còn mang theo sấm sét, gây ra một luồng gió lớn. Con rồng cuốn quanh phía sau, từ xương sườn bỗng nhiên có cánh tay vươn ra, giống như một Vu Tổ đã từng tranh thần với đế trong truyền thuyết vậy.

“Ta muốn đánh ngươi! Xả giận cho mẫu thân!”

Hắn còn trẻ, mới mười bốn tuổi, giọng nói còn sặc mù hơi sữa, không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút non nớt.

Tranh!

Trong nháy mắt, khí thế tận trời.

Kinh động đến cả lão quái vật cảnh giới thứ sáu Động Thiên lánh đời của Khai Thiên Kiến Mộc Tông.

“Yêu ma gì đây?”

“Quái vật! Thế nhưng vặn vẹo như thế, dám giương oai ở tông môn ta!”

“Chỉ mới đến cảnh giới thứ năm...”

Ba cường giả với hơi thở mạnh mẽ đi ra, bọn họ đều sáng lập tông môn, là những tồn tại cực kỳ cổ xưa.

“Mau buông tông chủ chúng ta ra, ta sẽ tha cho ngươi không chết!” Bọn họ hét lớn, hơi thở khủng bố bùng nổ, bay lên trời.

Phanh!

Mấy đạo pháp khủng bố đánh úp lại.

Thân hình khổng lồ khủng bố này, đỉnh thiên lập địa. Trên bàn tay hắn xuất hiện Đạo Văn với hoa văn kinh người, nắm tay giống như đã hóa thành một đạo ấn kỳ diệu. Hắn chỉ hung hăng đánh một cái, đạo pháp của bọn họ nháy mắt đã bị tan rã, vỡ vụn hóa thành pha lê.

Chính Đạo Trường Sinh cũng sợ ngây người, bản thân mình thật sự có thể vượt cấp mà chiến?

Có thể dựa vào thuật toán, tìm được điểm sơ hở của đạo pháp mà bọn họ xây dựng rồi hóa giải đạo pháp?

Ánh mắt hắn sáng lên, khí phách lập tức trở nên hăng hái, nhớ tới một câu kia của lão sư: “Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.”

Hả…

Thì ra ta đã mạnh như vậy?

“Đây là quái vật gì vậy? Vạn pháp không thể xâm phạm!?”

“Không, hắn nhìn thấu được đạo pháp của chúng ta, đánh vào chỗ yếu nhất!”

Những tồn tại cổ xưa cảnh giới Động Thiên đều lộ ra một tia không thể tưởng tượng được.

Quái vật này mới tới cảnh giới Đạo Cung, thế nhưng lại có thể cách một cảnh giới, giao thủ cùng với mấy lão quái vật cảnh giới Động Thiên bọn họ.

-----

Bình Luận (0)
Comment