Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219: Thiên Đế Đăng Cơ, Bắt Đầu Phân Ngày Đêm (Hạ)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 219: Thiên Đế Đăng Cơ, Bắt Đầu Phân Ngày Đêm (Hạ)

“Hỗn đản! Mấy lão nhân các ngươi cũng muốn cản ta sao!” Đạo Trường Sinh hét to, ngữ khí của hắn non nớt ngây ngô đáng yêu, sặc mùi hơi sữa nhưng lại rất tức giận, “Lão sư của ta đã nói với ta, loại tra nam này phải đánh cho thật mạnh rồi bắt đến trước mặt mẫu thân ta, dập đầu tạ tội.”

Con của ngươi?

Thì ra là cháu trai của nhà chúng ta, chắt trai?

Lão quái vật lánh đời xung quanh run lên, ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Mộc Nguyện Thành bị cuồng phong đánh bay kia, mặt đầy chất vấn.

Vẻ mặt Mộc Nguyện Thành bi phẫn, lớn tiếng kêu thảm thiết, hộc máu từng ngụm “Không được tin tưởng, đây là hàng giả, con lấy đâu ra một đứa con lớn như vậy!! Tính tính tuổi tác theo năm đó thì con trai con mới mười bốn tuổi thôi... Người nhìn kẻ đầu trọc này mà xem! Cơ bắp cường tráng đến khủng bố! Cánh tay hắn đã bằng thắt lưng con rồi...”

Phốc!

Một chân hung hăng dẫm xuống.

Oa a a a!

Mộc Nguyện Thành kêu thảm hại hơn, rõ ràng có đạo pháp hộ thể nhưng lại cảm thấy eo như bị dẫm đứt đoạn, phun ra từng ngụm máu tươi, “Thể trọng này, chỉ sợ là đã hơn 3000 cân, các người đã gặp qua đứa trẻ nào 3000 chưa!?”

Phanh!

Lập tức lại bay ra.

“Đúng vậy! Ta mới mười bốn tuổi, ta vẫn còn là một đứa trẻ!!” Giọng nói Đạo Trường Sinh non nớt, dáng vẻ rất tức giận, “Ô ô ô, ta tuổi còn nhỏ, đã mất đi tình thương của cha mẹ. Ta mười mấy năm ta qua vẫn luôn đọc sách, làm một người đọc sách đầy bụng kinh luân, loại cảm giác này, đại nhân như các ngươi làm sao có thể cảm nhận được?!”

Phanh!

Cơ bắp màu đồng cổ siết chặt cánh tay thô như cổ thụ che trời, hung hăng vung lên hai chân phụ thân, điên cuồng ném xuống.

“Ta không giống với đồng bạn cùng lứa tuổi, từ nhỏ được cha mẹ quan tâm mà lớn lên, hiện tại thậm chí còn được học tư thục, ăn kẹo hồ lô, phe phẩy trống bỏi. Mà ta từ nhỏ đã không có cha mẹ quan tâm, vẫn luôn đọc sách, vẫn luôn đọc sách....”

Hắn nói xong, chính mình cũng cảm thấy uất ức nghẹn ngào lên, “Cho dù ta chỉ là một người đọc sách nho nhã trung thực, chưa từng đánh nhau, cũng nhịn không được muốn đánh loại phụ thân tồi như ngươi!”

Ngươi mười bốn tuổi?

Mười bốn tuổi có thể trưởng thành như vậy?!

Ngươi vẫn luôn đọc sách, là thư sinh văn nhược chưa từng rèn luyện qua?

Mí mắt của các vị trưởng lão lánh đời điên cuồng run rẩy, đều sợ ngây người! Nhìn người khổng lồ cơ bắp cường tráng cao hơn mười thước với cái đầu trọc bóng loáng, trên đỉnh đầu còn có từng đợt gân xanh che kín.

“Tra nam, ta muốn bắt ngươi đi tới tông môn của nương ta để tạ tội!” Giọng nói non nớt của hắn hét lớn một tiếng, sải bước đến, dẫm đạp vô số cung điện, một cái tát chụp bay công kích của các đại trưởng lão phía sau, nghênh ngang mà đi.

“Đó là cái gì?”

“Người khổng lồ này thật là khủng khiếp.”

Toàn bộ thành trì trên Kiến Mộc xuất hiện náo động rất lớn.

“Nhưng mà thân thể có thể cường hãn như vậy sao, vạn pháp không thể xâm phạm?”

“Ta không có nhìn lầm đi, trên tay hắn đang cầm Tông chủ của Khai Thiên Kiến Mộc Tông?”

Mà quái vật này quay đầu liền rời Khai Thiên Kiến Mộc Tông đi đến một thành trì khác của Yêu tộc: Thái Xà Bắc Thành.

Hắn đi vào tông môn của Yêu Tông Thái Xà, một đường giết vào, tìm được mẫu thân bởi vì phạm phải sai lầm lớn mà bị tông môn giam cầm mười bốn năm. Nàng đã trở thành phàm nhân, tóc trắng xoá, gần như đã sắp chết.

“Tra nam ngươi mau dập đầu tạ tội!”

Hắn đè đầu Mộc Nguyện Thành xuống, khiến hắn điên cuồng dập đầu.

Sau khi hắn dập đầu đến hôn mê, Đạo Trường Sinh nhìn mẫu thân già nua run rẩy liền giữ nàng lại, đánh bay đám tu sĩ của Yêu Tông Thái Xà, nhanh chóng rời đi, “Mẫu thân, hôm nay, con sẽ mang người giết ra ngoài Kiến Mộc, đi xuống thế gian, tìm một chỗ chiếm núi xưng vương, sống một cuộc sống vui vẻ.”

Tranh!

“Người cản ta, chết!!”

Hắn một đường giết ra ngoài.

Tắm gội máu tươi, trải qua một trận chiến cực kỳ thảm thiết, ước chừng đánh từ hừng đông cho tới trời tối.

Hắn một đường theo Kiến Mộc đi xuống phía dưới, đi ngang qua từng tòa thành trì, đều bị truy nã. Từng đám tồn tại cảnh giới Động Thiên cổ xưa đều sôi nổi đi ra ngăn cản, khiến cho hai tộc vu, yêu toàn lực ra tay, không cho phép người năm đó sỉ nhục hai tộc rời đi.

Qua hơn mười ngày sau, hắn mới giết ra được khỏi mảnh đất kia.

Đầu tóc mẫu thân hắn đã bạc hết, già nua dị thường, run rẩy nhìn người khổng lồ với cơ bắp này: “Ngươi thật là con trai ta, hắn mới mười bốn tuổi thôi...”

“Học tập khiến con trở nên cường tráng, khiến con trở thành vĩ nhân.”

Sắc mặt Đạo Trường Sinh bình tĩnh, năng lượng cả người nhanh chóng quay về trong đan điền.

Trong nháy mắt, thân thể hắn giống như là quả bóng bị xì hơi, cấp tốc thu nhỏ lại, lại biến thành một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác đáng yêu, tinh xảo như là búp bê, “Vừa mới đây là hình thái chiến đấu của con, phương pháp hỗ tương thiên địa của Vu Tộc!”

“Phương pháp hỗ tương thiên địa của Vu Tộc? Sao ta lại không biết?” Mẫu thân nhịn không được hỏi.

“Bởi vì hiện tại Vu Tộc đang tu luyện theo một con đường sai lầm.”

Cánh tay nho nhỏ của Đạo Trường Sinh lôi kéo bàn tay già nua của mẫu thân, bàn tay to lôi kéo tay nhỏ, chậm rãi đi về phía núi sông xanh biếc đằng trước, non nớt nói: “Nương.... Mấy năm nay người chịu khổ rồi, tu vi nguyên thần của người bị phế bỏ cũng không sao cả, con có thể đưa người đi tu luyện lực lượng thân thể.... Học tập khiến chúng ta cường tráng!!”

Ào!

Một mảnh gió nhẹ thổi qua mặt cỏ.

Tắm gội dưới ánh mặt trời là một mảnh yên tĩnh.

Trong rừng cây yên lặng, một đôi mẫu tử trải qua mười bốn năm cuối cùng cũng đứng cùng một chỗ một lần nữa. Đạo Trường Sinh lẳng lặng kéo bàn tay mẫu thân, như trẻ con mới sinh, mang theo nhàn nhạt sự quyến luyến và hạnh phúc tươi cười.

Hắn nhớ mang máng năm đó.

Thời điểm mình mới được mẫu thân sinh ra, đã nghe được một giọng nói khàn khàn tràn đầy bi phẫn tuyệt vọng, một câu vứt bỏ hài tử chính mình kia đã trở thành một vách ngăn đạo tâm khiến mười bốn năm qua hắn khó có thể quên được:

“Cả đời này ta thiên tư thông minh, thế nhưng lại bị vây trong hồng trần, rời bỏ Đạo mà nói cũng chính là vứt bỏ trường sinh.... Nên gọi nó là Đạo Trường Sinh đi, giống như là ta đã rời bỏ nó vậy.”

Nỗ lực nhiều năm như vậy, chung quy lại vẫn có hồi báo.

Đạo Trường Sinh bỗng nhiên cười rộ lên, nội tâm có một chút phức tạp.

Hắn nhịn không được càng kéo chặt cánh tay mẫu thân hơn, cười đến xán lạn, “Nương, Đạo của người, Trường Sinh của người, giống như là Đạo Trường Sinh con của người vậy, một lần nữa đã trở lại, lại lần nữa bắt đầu một kiếp sống mới...”

“Đạo của ta, Trường Sinh của ta...”

Mẫu thân trầm mặc cúi đầu, nhìn hài tử mới mười bốn tuổi, trong lòng đột nhiên đau xót. Trên đôi vai non nớt của nó mang quá nhiều gánh nặng. Có lẽ, ngay từ đầu không nên đặt tên cho nó là Đạo Trường Sinh.

Tuy rằng chính mình không biết mấy năm nay nó đã trải qua kỳ ngộ gì mới có thể đi tới cường đại như ngày hôm nay.

“Nương, đây là bí tịch tuyệt thế để tu luyện, người có thể xem trước.”

Đạo Trường Sinh bỗng nhiên ngượng ngùng.

Hắn giống như là một đứa trẻ đem trân bảo nhiều năm qua của mình ra khoe với mẫu thân. Hắn lấy ra một giỏ sách, đem ra một quyển sách cũ nát từ trong không gian khiếu huyệt, trên đó tràn đầy những ghi chép nguệch ngoạc. 《 Đại số tuyến tính, từ nhập môn đến xuống mồ 》, đưa cho mẫu thân tùy tiện lật xem.

-----

Bình Luận (0)
Comment