Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 226 - Chương 226: Đi Ngang Một Thời Đại (Hạ)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 226: Đi Ngang Một Thời Đại (Hạ)

Thật nực cười?

Một thiếu niên nhỏ yếu thế nhưng lại muốn lật đổ Thái Dương trên bầu trời.

Giọng nói kia cũng cười lên nhưng lại không cười hắn cuồng vọng. Trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài, trêu chọc nói: “Người trẻ tuổi, ngươi đi cầu đạo khắp sông núi trên mặt đất, ngươi muốn cầu đạo gì, và vì sao?”

Thiếu niên này đã đi khắp các núi sông trong đại địa, hắn chỉ vào một vòng Thái Dương, khí phách hăng hái:

“Nếu ta là Thiên Đế trong những năm đó, thì ta sẽ đi qua thế giới này, sử dụng chuyên quyền để diệt trừ hết toàn bộ các ngươi! Ta muốn chém hết những hủ bại vốn không nên tồn tại rồi mở ra một kỷ nguyên hưng thịnh mới, không có tồn tại cổ xưa, không cần bái cần quỳ! Sinh linh trong thiên hạ đương thời, chỉ tranh sớm chiều, không cầu vĩnh hằng. Nhân tài kinh thế đều có thể xưng đế, tạo nên thành tựu huy hoàng một đời.”

“Nếu như khi đó ta cũng suy bại...” Giọng nói sâu kín kia truyền đến.

“Trảm! Chặt đứt không ngừng, thay ngươi kết thúc.”

Đoạn Thiên Đế ngơ ngẩn, nhớ tới những lời cuồng vọng thời niên thiếu.

Đôi mắt hắn vẩn đục, bỗng nhiên nhắm lại một lúc lâu.

Hắn lại mở mắt, chua xót cười lên, “Ta năm đó nói rốt cuộc đã nói cái gì, thật là buồn cười, thế nhưng lại dựa vào cỗ tín niệm này để đi đến hôm nay... Nhân tài kinh thế có thể làm Thiên Đế, hiện tại ta đang ngồi trên đế tọa, nhưng không phải là cũng không thể ngăn trở một vị so với Thiên Đế ta càng cường đại hơn sao?”

Đạo Trường Sinh, hắn càng thích hợp ngồi ở vị trí này hơn so với mình.

Mặc kệ như thế nào, người sau lưng Đạo Trường Sinh là ai và là quân cờ của ai, hắn cũng phải ngăn trở con đường phía trước của tuyệt thế thiên tài này, làm cho nó đứt đoạn!

Chính mình có phải là cũng bắt đầu có tư tâm rồi hay không?

“Tư tâm của sinh linh là ma chướng đáng sợ nhất trên thế gian…. Lúc đó ta tuổi trẻ nông nổi, miệng hồ ngôn loạn ngữ, đừng nói là một mình ta đối mặt với mười một vị tồn tại khủng bố kia khó mà có thể thắng lợi... Cho dù là ta thắng thì như thế nào?” Hắn không khỏi cười nhẹ lên, “Nếu như ta có thể lật đổ được thống trị cổ xưa, ta sao có thể cam đoan là ta sẽ không trở thành một Tổ Vu tiếp theo?”

Bầu không khí đột nhiên yên lặng.

Tử vong là điều không thể tránh khỏi đối với mọi sinh mệnh.

Ngay cả Đại Đế cũng đều khó có thể thoát khỏi sự phai mờ của năm tháng. Là một kinh tài tuyệt diễm cũng không thoát khỏi số mệnh phải già đi.

Những tồn tại càng cổ xưa thì càng hiểu rõ sinh mệnh đáng quý như thế nào, cũng càng sợ hãi tử vong. Giữa sự sống và cái chết chính là một nỗi khủng bố. Bản thân mình tới tuổi già, liệu có thật sự cam tâm bị hủ bại?

Hắn bây giờ muốn nói: Ta tất nhiên sẽ không, sơ tâm sẽ không thay đổi!

Nhưng mà đến thời khắc sắp chết thì sao?

Hắn bỗng nhiên do dự, nhớ tới người đàn ông say rượu dưới chân núi năm đó.

“Đây là một vòng tuần hoàn đáng sợ về cái chết.” Hắn lần thứ hai nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ tang thương và chua xót khó có thể nói rõ được.

Trong đầu hắn hiện lên một đạo ý niệm, bỗng nhiên đứng lên.

“Không! Ta vẫn có thể cam đoan rằng ta tất nhiên sẽ không! Ta có một biện pháp có thể ngăn chặn nó dù là quá khứ hay tương lai.... Chỉ cần Đoạn Thiên Đế ta không có tuổi già!”

Hắn sải bước, đi qua đi lại trong cung điện.

“Nếu như ta thật có thể chặt đứt sự tồn tại từ quá khứ cổ xưa, đánh chết toàn bộ những thứ như hủ bại, già nua và cổ xưa thì tương lai khi về già, ta sẽ dẫn một Thiên Đế mới tới lật đổ ta trước khi ta hủ bại và sợ hãi tử vong! Giết chết ta!”

“Chuyện này phải hình thành một loại quy củ.... Không có một Thiên Đế có thể sống đến già, bọn họ đều sẽ bị tân đế giết chết ở trên đế tọa, bị lật đổ, đó là vinh quang lớn nhất của bọn họ!”

“Đây mới là Đoạn Thiên Đế chân chính.”

Ánh mắt của hắn dần trở nên rõ ràng, sáng như tuyết, đã không còn mê mang, phảng phất như đã hóa thành thiếu niên một lần nữa, ngơ ngẩn nhìn không trung, “Nhưng mà, người có thể lật đổ ta.... Cũng không phải là ngươi, Đạo Trường Sinh!”

Thiên Đình Khai Nguyên, năm 310, xuân tháng ba, kinh trập.

Xuân về trên mặt đất, thần Hư Vi tư chưởng bốn mùa điều động Vũ Thần, các đám mây, Lôi Công Điện Mẫu, bắt đầu thay đổi mùa.

Mưa nhỏ xuống cỏ mới, một lôi kinh trập bắt đầu.

Ầm vang!

Một đạo tiếng sấm vang vọng trong không trung.

Sau đó, Thiên Lôi liền cầm Lôi Chuy, đi tới trước một sợi xích màu đen trong Thiên Đình, trói người vào khóa thần trên cột. Một thư sinh trẻ tuổi yếu ớt bị trói trên cây cột, thành thật nói: “Ta là vô tội, ta là một người đọc sách trung thực....”

“Phụng lệnh của Thiên Đế, đánh xuống mười vạn đạo sấm sét, kéo dài ba tháng!”

Ầm vang!

Lôi Chuy to lớn nện xuống, Lôi Thần chấn động tạo ra sóng âm chấn động, chấn khiến cho Đạo Trường Sinh thất khiếu chảy máu, từng tấc máu thịt và xương bắt đầu vỡ vụn.

Thiên Đình Khai Nguyên, năm 310, tháng sáu, lập hạ.

Những tiếng sấm lớn vang vọng khắp không trung trong ba tháng, theo trận mưa mà đến.

“Báo! Thiên Đế, đã đánh xong mười vạn đạo sấm sét, Đạo Trường Sinh kia vẫn còn sống!”

Trong điện Thái Dương, Thiên Đế đang thượng triều, chúng đại thần đang tư chưởng chức vị trong thiên địa.

“Cái gì? Không chết?”

“Không có khả năng, dù là một trăm Chuẩn Đế thì cũng sẽ phải chết.”

Chúng thần xung quanh kinh hãi.

Thiên Đế khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.

Nội tâm mơ hồ có chút bất an, nhưng hắn lại không thể tự mình chấp hình.

Bất cứ khi nào Đạo Trường Sinh gây loạn hay là đại náo thiên cung, thì trong Thiên Đình không có ai có thể đánh bại hay hàng phục được yêu nghiệt này. Chỉ có Thiên Đế hắn tự mình ra tay trấn áp, nhưng chuyện này đã khiến cho lời đồn đãi nổi lên khắp thiên hạ.

Còn bây giờ hắn đã bị bắt, bị giam cầm và đưa đến nơi trừng phạt, mặc người xâu xé, nhưng không ai có thể giết chết được Đạo Trường Sinh. Muốn Thiên Đế ra tay một lần nữa, thế chẳng phải tương đương với Thiên Đình không có người sao?

Thiên Đình không có người thì lấy gì lập nên kỷ cương trong thiên địa?

“Nói cho rõ ràng một chút.” Thiên Đế nói.

Tiên quan kia nhịn không được nói: “Xương cốt cả người của yêu nghiệt kia đều vỡ vụn, cốt nhục chia lìa, toàn bộ thân hình đều bị nát vụn không biết bao nhiêu lần. Nhưng vẫn còn sinh mệnh lực như cũ, thậm chí không biết có phải ảo giác hay không, thân thể hắn lại càng thêm cứng cỏi....”

Xôn xao ——

“Không thể tưởng tượng được.”

Xung quanh càng thêm chấn động, nghị luận nổi lên bốn phía.

Lúc này, Điện Mẫu bên cạnh chậm rãi đi ra, “Thiên Đế bệ hạ! Thần dùng Đả Thần Tiên có thể đánh nguyên thần của vạn vật. Dù là Động Hư Đại Đế cũng không thể chống cự. Bị Đả Thần Tiên đánh trúng một trăm lần sẽ phải hồn phi phách tán!”

“Thần thỉnh lệnh, đi diệt tên yêu nghiệt này!”

Từng đợt từng đợt mây tía nhè nhẹ tràn ngập khắp đế tọa, tiếng nói uy nghiêm của Thiên Đế truyền đến:

“Duẫn!”(Cho phép)

-------

Bình Luận (0)
Comment