Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227: Lấy Lực Phá Đạo, Kim Thân Bất Diệt

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 227: Lấy Lực Phá Đạo, Kim Thân Bất Diệt

Thiên Đình Khai Nguyên, năm 310, tháng chín, hàn lộ.

Hơi nước ngưng tụ, thời tiết trở nên se lạnh.

Lúc này, ánh sáng mặt trời của thiên địa giảm dần. Thời gian Thái Dương, Nguyệt Thần nghỉ ngơi tăng lên, thời tiết đang dần tiến vào đông. Thần bốn mùa Hư Vi lại mang các đại thiên thần đến, sửa đổi lượng mưa xuống và nhiệt độ không khí vào ban đêm.

“Báo! Thiên Đế, đã dùng mười vạn điện kích, Đạo Trường Sinh kia vẫn còn sống!”

“Cái gì?”

Toàn bộ văn võ bá quan trong đại điện Thiên Đình bắt đầu xao động lên.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau. Dùng Đả Thần Tiên thì ngay cả Động Hư Đại Đế đều phải chết.

Đạo Trường Sinh này rốt cuộc là quái vật gì?

Cả người tiên quan kia cũng đang phát run, giống như là gặp phải thứ gì đó cực kỳ khủng bố, “Bẩm báo Thiên Đế! Đạo Trường Sinh kia, thật giống như là bất tử vậy! Cả người tản ra mùi thịt, bị đánh đến cháy đen như than, đã không còn hình người, nhưng đôi mắt vẫn sáng như cũ...”

“Vậy thì chọc mù hắn mắt đi!” Có người nhịn không được quát to.

“Đã chọc! Ai biết hắn lại mọc ra một đôi! Còn hỏi ta vì sao lại chọc mắt chó của hắn?”

Cả Thiên Đình lâm vào một mảnh trầm mặc đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Chuyện này đúng là quá mức tưởng tượng. Dù cho sinh mệnh lực có cường đại đến đâu thì đều cần đầy đủ năng lượng, vậy năng lượng của hắn là từ đâu ra?

Ai cung cấp cho hắn?

Điều này quả thực đã không thể tưởng tượng được đến một mức độ nào đó rồi.

Chẳng lẽ, Thiên Đình có nội gián?

Nhưng mà cũng không có khả năng có nội gián tiếp dẫn. Dù sao còn có tâm phúc của Thiên Đế giám sát hình phạt mọi lúc, đều không thấy bất luận người khả nghi nào tới gần.

Có đánh chết các vị thiên thần trên Thiên Đình thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, trong các Đại Tiên Thiên Linh Bảo thất lạc ngày đó, có một loại gọi là“Thiên ngoại lai khách”- nó có thể dùng một phương thức cực kỳ quỷ dị để liên hệ với nhau.

Thiên Đế hạ mi mắt xuống, “Đến Trảm Thần Đài!”

Lại qua bảy ngày, trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một đạo sấm.

Tại Trảm Thần Đài, thần chùy nhìn như kinh thiên động địa kia đang đánh trên một bảo ngọc tuyệt thế, không ngừng rèn luyện, ngàn rèn, vạn rèn.

Bang bang bang!

Một chùy lại một chùy.

Mỗi một lần thanh âm kia vang lên thì đều có một đoàn kim quang phát ra phía ngoài. Quang mang màu vàng lộng lẫy bắt mắt kia giống như đang chiếu rọi cả thiên địa, phảng phất như ẩn chứa cả thiên địa.

Trên mặt đất xôn xao một mảnh, trong Thiên Đình có người kinh thanh nói:

“Dị tượng thiên địa!?”

“Cổ xưa tương truyền rằng lúc khai thiên lập địa, khi có Linh Bảo thiên địa xuất thế, thì trước đó đều xuất hiện loại dị tượng này. Chẳng lẽ là sắp có Tiên Thiên Linh Bảo hiện thế?”

“Không có khả năng, hiện tại đã ở thời đại nào rồi.”

...

Đang đang đang đang!

Tiếng làn sóng chấn động truyền đến.

Mấy trăm năm qua ở Thiên Đình, âm sát tích lũy ở trên Trảm Thần Đài ngày càng nhiều, giờ đã nhập vào thân thể. Ngay từ đầu thân thể của Đạo Trường Sinh đã bị trảm đến máu thịt đầm đìa, nhưng càng về sau lại dần trở nên mạnh mẽ.

Giờ phút này, trước khi mỗi một đao được hạ xuống, Đạo Trường Sinh đều điều chỉnh lại thân thể, mồ hôi chảy đầm đìa. Hắn đang cường hóa xương cốt, khơi thông gân mạch, ổn định đan điền, củng cố lại chín khiếu, chữa trị và tu luyện những vết thương và những chỗ bị lệch lạc trên thân thể hắn.

Thịch thịch thịch!

Thanh âm càng thêm khổng lồ, phong áp thật lớn lần thứ hai trầm xuống.

Năng lượng khủng bố giống như Động Hư Đại Đế. Vì đang tiến hành tạo áp lực, làn da cứng cỏi của Đạo Trường Sinh bắt đầu mềm mại như sóng gợn, như mặt nước bị chấn động thật mạnh vậy.

Oanh!

Đan điền của hắn hoàn toàn sôi trào lên.

Linh hồn trong chín khiếu đã được củng cố và ổn định hoàn toàn, ẩn vào trong hư không. Thân thể hắn đột nhiên không bị tan chảy nữa mà là hóa thành một kim thân vô thượng.

Ầm ầm ầm!

Trên Trảm Thần Đài lại truyền đến thanh âm, cuối cùng dường như đã đi tới điểm cực hạn nào đó. Một tiếng nổ vang phát ra, nghe giống như là tiếng của một cây búa đập vào một tấm kim loại đồng nào đó, phát ra leng keng.

Ông!!!

Lúc này thiên địa bắt đầu chấn động, một cỗ uy nghiêm kì lạ tràn ngập lên, ngay cả Đoạn Thiên Đế cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.

“Cửu Chuyển Huyền Công! Kim Thân Bất Diệt!!”

Đạo Trường Sinh chậm rãi xoay người cúi đầu: Cảm ơn ân sư đã truyền đạo.

Lúc này, làn da của Đạo Trường Sinh bắt đầu nhanh chóng lan ra một màu bạch kim nhàn nhạt, tản ra vầng sáng lưu ly năm màu, mang theo cảm giác thuần khiết và thần thánh không thể giải thích. Phảng phất như khối thân thể này không phải là sinh linh, mà là một bảo vật tuyệt thế kinh thiên động địa.

“Kim Thân Bất Diệt đại thành. Máu của ta có thể nhỏ chết một cường giả cảnh giới Tử Phủ, nước bọt có thể phun chết một cảnh giới Đạo Cung. Ngay cả lông tóc của ta cũng có thể sánh ngang với thần binh lợi khí, bắt đầu có thể đột phá làn da cứng cỏi của ta.... Tóc của ta rốt cuộc cũng mọc dài rồi.”

Đầu tóc hắn đen nhánh, hơi thở từ đan điền lan ra toàn bộ thân thể bạch kim. Thân thể chậm rãi bùng nổ, cao lên từng tấc, máu thịt cả người cũng xúc động theo. Một người khổng lồ cao mấy chục thước với tám cánh tay dần được hình thành.

Phía sau hắn là một đằng long màu đen, bên tai trái là một con rắn còn bên tai phải có đeo một cái khuyên. Cơ bắp trên thân hình hắn đang kích động, truyền đến một cỗ khí thế Hồng Hoang.

Ầm vang!!

Một đạo hơi thở khổng lồ màu bạch kim bùng nổ, phóng lên cao.

Trong toàn bộ Thiên Giới, máu thịt của các thiên thần đều đột nhiên run lên, giống như bị một thứ gì đó không thể tưởng tượng được lôi kéo.

Trong Thần Điện Thái Dương, Đoạn Thiên Đế nhìn về phương hướng Trảm Thần Đài, “Động Hư Đại Đế....”

“Lấy lực chứng đạo....” Trong nháy mắt hắn dường như hiểu rõ, lộ ra một tia thần sắc khó thể tưởng tượng được, “Thú vị!! Nếu ta đã không thể trảm chết Đạo Trường Sinh ngươi, thì làm sao ta có thể chặt đứt quá khứ, lật đổ mười một vị Tổ Vu ở Đại La Thiên được....”

Hắn đứng lên.

Cả người hắn tràn ngập khí thế của đế vương, dáng người trác tuyệt. Đạo pháp thiên thành, bộ bộ sinh liên(đạo pháp vốn có, từng bước nở hoa). Dưới chân thế nhưng bị chấn động rồi hình thành nên từng đợt dị tượng nhiều màu. Hắc bước nhanh ra khỏi Thiên Đình.

Oanh!!!

Vô số đạo pháp tinh vi vờn quanh thân hình. Đoạn Thiên Đế hình thành nên một pháp tướng Thiên Đế thật lớn rồi nhảy vào trong không trung. Thân hình Thiên Đế cao lớn mà uy nghiêm đứng trên mặt đất, hô ứng với người khổng lồ toàn thân là máu thịt ở phía xa xa kia.

“Đây là!!”

Tam đại Chuẩn Đế đều nhanh chóng phủ phục trên mặt đất, bị hơi thở khủng bố kia làm cho kinh sợ đến không thở nổi.

Giống như Đoạn Thiên Đế đang đứng trước điện Thái Dương vậy. Đây là vị chân thần duy nhất trong mảnh trời đất này.

Thực lực của Đoạn Thiên Đế che giấu cực kỳ sâu. Đạo pháp của hắn vốn đã xuất thần nhập hóa, có thể lấy thiên địa bên trong của bản thân để can thiệp vào thiên địa rộng lớn bên ngoài kia. Một người là một mảnh thiên địa, hắn thế nhưng mơ hồ đã vượt qua phần lớn Tổ Vu. Chiến lực khủng bố này từ xưa đến nay chỉ có ở Vu Tộc Đại Đế mạnh nhất: Đế Kỳ!

Rầm.

“Đây là cảnh giới thứ bảy Động Hư.”

Sắc mặt Đạo Trường Sinh bình tĩnh. Một mình đứng bên cạnh Trảm Thần Đài, tám cánh tay bạch kim quanh quẩn quanh thân hình được bao phủ bởi sương trắng, phản chiếu cả một vùng đất thành một mảnh tuyết trắng.

Hơi thở của hắn đột nhiên bùng nổ, nhìn về phía hơi thở kia của Thiên Đế, xa xa đối lại, “Đạo pháp thiên địa.... Không hổ là Thiên Đế mà ta bội phục nhất, hùng tài vĩ lược, có thể đem thiên địa bên trong tu luyện tới trình độ không thể tưởng tượng này...”

Bên cạnh Trảm Thần Đài đột nhiên có người hỏi: “Đồ nhi, ngươi hiện tại rốt cuộc cũng gặp lại thiên tài mà năm đó đã gặp qua ở Kiến Mộc, ngươi thấy hắn thế nào?”

Đạo Trường Sinh thành thật trả lời như cũ, “Lúc mười ba tuổi, con thấy hắn ở trên Kiến Mộc, cảm thấy nếu như trong cùng cảnh giới thì con có thể đánh với bốn hắn. Lấy ánh mắt hiện tại của con mà xem thì có thể đánh với mười hắn. Ai biết được hắn năm đó thế nhưng lại ẩn giấu đi một nửa thực lực mà vẫn có thể đánh bại các thiên kiêu tuyệt thế trong khắp thiên hạ.

Hắn quả thực quá lợi hại! Lợi hại đến mức khiến người phải tán thưởng! Tư chất của hắn cổ xưa và xuất chúng. Pháp lực của hắn không phải là mạnh nhất nhưng đạo pháp của hắn có thể nói là tinh diệu nhất trong các Thiên Đế. Tài năng và tư chất của hắn quá mức lợi hại!”

“Ngay cả con bây giờ dù ở cùng cảnh giới nhưng cũng chỉ đánh được với một hai hắn mà thôi.....”

-----------

Bình Luận (0)
Comment