“Đây là......” Cả người Đạo Trường Sinh bây giờ toàn là máu, thấm cả vào tóc đen áo choàng. Thân hình của một người khổng lồ to lớn toàn thân đẫm máu đang giơ cao cánh tay, ý thức dần trở nên mông lung, lần đầu tiên nhìn thấy một người khổng lồ khác ngoài hắn.
Là ảo giác sao?
Phải biết rằng mảnh thiên địa này, hai Thiên Đế đã chém giết đến thảm liệt, đã không còn có bất cứ sinh linh nào nữa...
“Không đúng, đây không phải ảo giác....” Cánh tay hắn tận lực chống đỡ thiên địa, trong đầu dần mất đi ý thức, lại thấy thân ảnh kia chậm rãi đi tới, nhịn không được phát ra giọng nói khàn khàn, “Ngươi là ai?”
Người kia chỉ cười cười.
......
Một bên khác.
Đế Kỳ đang dần rời khỏi mảnh đất đai cằn cỗi này.
Hắn cũng không thể trở về Đại La Thiên, bởi vì Đại La Thiên đã bị hắn dung nhập vào trong Cửu Chuyển Huyền Công. Trận chiến này hắn vốn dĩ cho rằng sẽ chắc thắng nên đã không lưu lại đường lui cho chính mình.
Xôn xao.
Mảnh đất tăm tối vô ngần là một mảnh hoang vắng.
Hắn bước đi trên mặt đất mênh mông, quay đầu nhìn thân ảnh Đạo Trường Sinh to lớn kia đang chống đỡ thiên địa, phảng phất như nghĩ tới những năm tháng khai thiên lập địa cổ xưa:
“..... thời kỳ hồng hoang tối tăm, thiên địa hỗn độn như gà con. Dương Thần sinh ra từ trong trứng, trải qua bảy kiếp Hỗn Nguyên, phụng mệnh xuống đây để mở ra bầu trời. Hét lên một tiếng phân chia thiên địa, thắp sáng trời đất, trời cao một trượng, đất dày trượng, thế giới được mở ra như vậy.”
Hắn ra đời từ thời khai thiên lập địa, đó là sinh mệnh cổ xưa nhất của thế giới. Hắn đã từng có nhiệt huyết hùng tâm, sau lại bị bại bởi năm tháng, lựa chọn nghĩ cách cùng thoát ra ngoài với Nhục Vân. Tính mạng của thiên hạ chúng sinh thì lại như thế nào?
Tính mạng chúng sinh tựa như cỏ dại, sau khi thu hoạch thì sẽ sinh trưởng một lần nữa.
Thẳng đến khi Nhân Tổ Hư Hữu Niên xuất hiện, người kia thật sự mạnh đến đáng sợ, hắn tới Thái Dương Thần Điện để trấn áp chín đại Kim Ô. Lúc ấy trong lòng hắn quả thực có nhấc lên cảm giác sóng to gió lớn, trên thế giới lần đầu tiên có người có thể mạnh đến trình độ này, có thể sáng lập nên một con đường hoàn toàn mới.
Khi đó, hắn quả thực không thể chiến thắng Hư Hữu Niên, nên đã lựa chọn ẩn nhẫn.
Hắn giống như là thoái ẩn về một trăm năm trước trong Đại La Thiên, trước cuộc chiến với Đạo Trường Sinh bây giờ. Hắn không ngừng nghiền ngẫm con đường công pháp của Hư Hữu Niên trong không gian tối tăm, cho đến khi hắn lên trấn áp Thái Dương Thần Điện lần thứ hai thì chính mình đã có thể dễ dàng đánh bại hắn ta.
Nhưng khi hắn ngồi trên đế tọa màu vàng trong Thái Dương Thần Điện nhìn lão nhân tắm trong máu tươi, tọa trấn trước Thái Dương Thần Điện, một người liều mạng với mấy vị Kim Ô. Cuối cùng hắn lựa chọn ẩn nhẫn, không xuống đế tọa, đem người này đánh chết.
Hắn không thích kẻ yếu, lại kính trọng cường giả.
Hắn có khí phách to lớn, cho nên lựa chọn để lại tôn nghiêm một đời cho Nhân Tổ Hư Hữu Niên, không muốn phá vỡ sự bất bại thần thoại của hắn, để lại cho đời sau một truyền thuyết mỹ lệ. Thậm chí còn hy vọng hắn có thể sống được lâu thêm một chút, chỉ là hắn bị nội thương quá nhiều, rời thế quá sớm.
“Thế giới chính là một vòng luân hồi. Đạo Trường Sinh, ngươi giống như Hư Hữu Niên năm đó vậy. Ta không giết ngươi, ngươi cũng đã vì sinh linh khắp thiên hạ mà dốc hết sức lực, nhưng rồi chính mình cũng sẽ chết già. Ta vẫn như cũ sẽ đi vào vĩnh hằng, sẽ đem ngươi bỏ vào trong một góc trí nhớ của ta....”
Đế Kỳ tự nói rồi đi nhanh về phía trước.
Hắn đang bước đi thì thân hình bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu nứt ra và chảy máu.
Rắc!
Khóe miệng hắn bắt đầu chảy xuống một tia máu tươi, chỉ có thể dừng lại tại một chỗ trên sườn núi màu đen, ngồi xếp bằng ở nơi này. Hắn quá mệt mỏi, cơ hồ là gần chết, bắt buộc phải ngừng lại.
Nói ra sẽ không ai tin tưởng, đường đường là một vị Thiên Đế cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, phải nghỉ chân.
Trên thực tế, nếu Đạo Trường Sinh không dừng tay, hắn tất nhiên sẽ bị mệt mà chết do chiến đấu. Trận chém giết này quá thảm thiết, phảng phất thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hắn ngã ngồi trên mặt đất, từ trong không gian lấy ra bàn ghế và rượu ngon, “Đạo Quân đã là rời đi thế giới..... Mảnh thế giới này có thế sống lâu dài hơn so với ta sao?”
Đã không còn.
Cả đời này, sống hai đời hai thân phận, hắn đã trải qua quá nhiều.
Hắn nhìn lại quá khứ, những năm tháng tài hoa xuyên suốt toàn bộ thời đại khai thiên lập địa cổ xưa, hắn từng chứng kiến Đạo Quân diễn hóa ra thiên địa, từng thống trị Tiên Thiên Cổ Thần trên Thiên Đình, làm quân chủ của Thiên Đình thời đại Tổ Vu, sống cho đến hôm nay.
Nếu không phải hắn chủ động để bại lộ ra thì nói ra có ai có thể tin tưởng?
Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên dần đọng lại, lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Tốc độ chảy của thời gian thế giới Hoang Cổ...
Đang biến hóa với một tốc độ cực kỳ kịch liệt!
Trong đầu hắn hung hăng bị chấn động, thấy một người khổng lồ to lớn che trời lấp đất đang đi như chỗ không người, vô thanh vô tức(im hơi lặng tiếng) xuyên qua lá chắn của thế giới này, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Phảng phất như một người tiều phu bình thường nhẹ nhàng mang theo thùng nước và rìu đi đến.
Thân thể hắn thon dài, tóc đen mắt đen, đôi mắt ánh lên lấp lánh, tràn ngập một cỗ ý nhị hài hòa. Thân hình mơ hồ ở trong ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, nhìn không rõ khuôn mặt.
Đế Kỳ lập tức sởn tóc gáy, cả người đều nổi da gà, một ý nghĩ khó tin hiện lên trong đầu:
“Một vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân, vượt qua ranh giới mà đến?”
.....
Hứa Chỉ bước tới.
Trong vùng đất đen hoang vu, khắp nơi đều có máu tươi, lộ ra vẻ tĩnh mịch đáng sợ.
Hắn đi đôi giày vải màu đen, trên đó dính đầy máu tươi và bùn đất. Hắn nhàn nhã như đang đi ở trong sân nhà mình vậy, mang theo thùng nước và rìu chuẩn bị thi công trong lòng đất. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, lúc này Đạo Trường Sinh có thể nói là đỉnh thiên lập địa, cao hơn hắn ta vài lần.
Thân cao hơn tám thước, đôi tay đang chống đỡ không trung.
“Hắn đã sắp ngất đi, lại còn mạnh mẽ chống đỡ thiên địa, ngăn chặn hầm nhà ta bị sụp, quả thực là có công đức vô cùng..... Hình thái bình thường của‘ Bàn Cổ Kim Thân’ của hắn hẳn nhiều nhất cũng chỉ ba thước.- Đây là hình thái chiến đấu thích hợp nhất. Hiện tại vì chống đỡ không trung, nên thân hình đã mạnh mẽ tăng tới tám thước. Nhưng như vậy sẽ làm cho bản chất của thịt không thật, hơn nữa xương cốt cũng bị xốp... Sức chiến đấu ngược lại sẽ giảm xuống.”
Hứa Chỉ không ngừng đánh giá công pháp nghịch thiên của Bàn Cổ Kim Thân.
Hắn đem một trăm năng lượng chồng lên nhau, thân thể tất nhiên sẽ không thể kháng cự lại mà biến thành người khổng lồ, sức chiến đấu tự nhiên sẽ tăng gấp bội. Nhưng sự tiêu hao cũng cực kỳ khổng lồ, hình thể gia tăng mấy vạn lần, sức chiến đấu cũng chỉ tăng thêm mười mấy lần mà thôi..... Nếu không lực lượng cũng sẽ không chỉ ngang với Đế Kỳ đã thông suốt “Đại La Thiên Kinh”.
Xem như một loại phương pháp thiên địa.
Loại biến thân này có thể tăng sức chiến đấu lên mười mấy lần, nhưng tiêu hao lại quá mức kinh người, có thể xem như là trạng thái chiến đấu cá chết lưới rách.
----------