“Hầm đất dưới vườn trái cây này cũng không phải ở trên mặt đất, có thể để cho các ngươi tùy tiện lăn lộn. Hiện tại đánh thành như vậy, đương nhiên là trời sập đất lún, ta phải đi đến để tẩy rửa rồi....” Hứa Chỉ lại có chút không biết nói gì, chậm rãi móc ra một miếng kẹo cao su mũi tên màu xanh lá cây từ quần jean, bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng nhai.
Hắn bỏ thùng nước trong tay xuống. Đôi tay bắt đầu cầm rìu, trong miệng không ngừng nhai kẹo cao su. Hắn đi đến cây đại thụ xanh biếc mấy người ôm, chậm rãi động chiếc rìu, “Đem Kiến Mộc chặt đi để vá trời.”
Khảm!
Một rìu vung xuống, thế nhưng lại phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, hơn nữa cộng với vu thuật, Hứa Chỉ bắt đầu nhanh chóng huy động rìu, chém ra từng vết lõm, Kiến Mộc dần dần nghiêng xuống.
“Người khổng lồ này hạ xuống thế giới Hoang Cổ của chúng ta đang cầm rìu chặt Kiến Mộc?”
Nơi xa, Đế Kỳ tránh ở chỗ tối, khuôn mặt dần biến sắc, “Mà vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân cổ xưa có thể can thiệp thời gian này quá mức đáng sợ rồi. Hắn đang ăn thứ gì? Không ngừng nhai nuốt, vẻ mặt nghiêm túc, là loại bảo vật cổ xưa nào đó khiến người khó có thể tưởng tượng được sao?”
Hắn chưa bao giờ gặp qua loại sinh linh này.
Bản năng của hắn bắt đầu nảy sinh sợ hãi và kính sợ. Dù sao tồn tại này có thể xuyên qua lá chắn của thế giới Hoang Cổ, đi qua chư thiên, vượt qua vạn giới, nhất định là một vị Thánh Nhân cổ xưa đáng sợ giống như Đạo Quân.
Đế Kỳ hạ mi mắt xuống, chần chừ do dự một lát, “Đi quan sát một phen.”
Nếu là Thiên Đế khác thì có lẽ sẽ sợ tới đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trực tiếp chạy trốn ra phía ngoài. Nhưng hắn thì muốn đang tới gần, máu tươi rơi tí tách trên mặt đất, không ngừng thật cẩn thận tới gần, ẩn nấp vào một chỗ, dự định quan sát gần một chút.
Thiên phú của hắn đáng sợ tới cực điểm.
Hắn hiểu rõ đây rất có thể có nguy cơ tử vong, nhưng cũng có thể là kỳ ngộ cực kỳ khủng bố!
Một tồn tại cổ xưa ít nhất là Hỗn Nguyên Thánh Nhân xuất hiện trước mắt hắn. Đây đúng là thời cơ tốt nhất cho hắn quan sát và học tập đạo pháp.
Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng lấp lánh, tràn ngập nhiệt thành và cuồng nhiệt, “Đủ để khiến ta một bước lên trời.”
Phanh!
Lại một rìu hung hăng rơi xuống, Kiến Mộc cơ hồ bị rạn nứt, tiếng gầm khủng bố dần vang vọng khắp thiên địa.
Phanh!
Lại là một rìu, Kiến Mộc ầm ầm sập xuống.
Hứa Chỉ lại đem Kiến Mộc chặt thành bốn đoạn, vung tay lên, bốn đoạn Kiến Mộc xanh biếc to lớn che trời bỗng nhiên bay lên rồi rơi xuống vị trí mà bốn trụ Thừa Thiên đã gãy trước đó.
Sau đó nhẹ nhàng chỉ tay vào bốn đoạn Kiến Mộc.
Rầm!
Bốn đoạn Kiến Mộc tròn trịa kia giống như cây khô gặp mùa xuân, không ngừng sinh sôi lớn dần, cành lá xanh biếc, không ngừng vươn cao, dần dần hóa thành một cây đại thụ xanh biếc che trời, bắt đầu chống đỡ thiên địa.
Hắn nhai kẹo cao su hình mũi tên, lại từ từ cầm thùng nước lên, tưới nước cho gốc cây Kiến Mộc.
Bốn cây Kiến Mộc lấy được nguồn nước, hoàn toàn vươn lên cao, trở thành cây trụ mới cho thiên địa.
“Hắn thế nhưng đang vá trời!”
Đế Kỳ nhìn đến đây, rốt cuộc cũng hiểu rõ toàn bộ, giọng nói dần trở nên khàn khàn, sắc mặt ngưng trọng, “Mảnh thế giới sắp sụp xuống, vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân này vượt giới hạ xuống đây có khả năng là bạn bè của vị Đạo Quân khai thiên lập địa kia, hắn là đang thay nàng tu bổ lại mảnh thiên địa này!”
Đây là phỏng đoán có thể nhất.
Một vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân có năng lực vượt qua chư thiên thế giới, cùng với tồn tại khủng bố cổ xưa tất sẽ kết bạn với nhau, gọi nhau là đạo hữu, cùng tham gia vào sự hưng suy hủy diệt của một thế giới.
Xôn xao.
Bốn cây Kiến Mộc không ngừng vươn cao đến vô tận, dây dưa ngưng kết lại.
Giọng nói Đế Kỳ run lên nhè nhẹ, âm thầm kinh hãi. “Kiến Mộc, chính là Thanh Đằng Địa Mẫu, phải cần đến mấy trăm năm mới có thể trưởng thành đến mức này. Hắn thế nhưng giơ tay nhấc chân... Đây là đạo pháp gì?”
“Một vị Tiều Phu Thánh Nhân! Công pháp vá trời tất nhiên sẽ phải kinh thiên động địa...”
Hắn lộ ra thần sắc kích động hiếm có.
Vội vàng cẩn thận quan sát, đôi mắt rực lửa nhìn chăm chú, sợ bỏ sẽ qua một quỹ đạo vận chuyển của tia năng lượng nào đó. Trong đầu hắn đang hoạt động điên cuồng, tính toán.
Nhưng khuôn mặt hắn lại dần trở nên ngưng trệ, nhìn miệng người kia đang không ngừng nhai nuốt, Kiến Mộc không ngừng sinh trưởng. Hỗn Nguyên Thánh Nhân trẻ tuổi tóc đen mắt đen mang theo thùng nước bắt đầu lộ ra một tia kinh nghi.
“Không có khả năng... Không có khả năng...”
Hắn lẩm bẩm, càng suy đoán, càng kinh ngạc, đạo tâm dường như đã xuất hiện một vết rách!
Trong phút chốc, trong đầu hắn chấn động ầm ầm, sợ tới mức lùi lại mấy bước, không thể tưởng tượng thì thầm: “Vô luận ta dùng loại hình thức quan sát nào cũng đều không thể thấy có bất cứ năng lượng đạo pháp nào dao động, giống như vốn chính là như vậy! Đây là lần đầu tiên ta không thể nhìn thấu công pháp của đối phương....”
“Hóa ra, đây là uy lực của Thánh Nhân sao?”
Đế Kỳ nhìn về phía xa, nhưng hắn kinh hãi chỉ mấy giây rồi biến mất, liền dần dần thu lại vẻ mặt, không hề nghiền ngẫm cái công pháp này. Bởi vì hắn hiểu được trình độ hiện tại của chính mình, căn bản không có cách nào suy xét ra được, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của bản thân!
“Năm đó, Đạo Quân khai thiên lập địa, mặc dù lúc đó ta nhỏ yếu, nhưng cũng là cảnh giới thứ sáu Động Thiên, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra công lao của Đạo Quân. Bây giờ lại không nhìn rõ được của vị Thánh Nhân này. Vị Thánh Nhân này hạ xuống thế giới, trực tiếp can thiệp thời gian, chỉ sợ không phải là Hỗn Nguyên bình thường...”
Sắc mặt Đế Kỳ dần dần ngưng trọng, biết được chỗ cực kỳ đáng sợ trong đó.
Hắn trầm ngâm, nhìn phía xa xa, có hùng tâm tráng chí, “Nhưng mà ta tự tin với tư chất của ta, không bao lâu nữa thì ta sẽ tiến vào cảnh giới Hỗn Nguyên Thánh Nhân, có thể đuổi kịp những lão Thánh Nhân lâu đời, tung hoành vạn giới!”
Vốn dĩ hắn cũng lo lắng thế giới sẽ sụp đổ.
Hắn cùng Đạo Trường Sinh đều chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, chưa chắc Đạo Trường Sinh có thể khiêng nổi một mảnh trời, đến lúc đó thế giới sụp đổ, quay về hỗn nguyên, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó làm.
Bởi vì hắn đem Đại La Thiên hấp thu vào trong Cửu Chuyển Huyền Công, trở thành một trong các huyệt đạo. Thế giới sụp đổ, hắn sẽ không có chỗ có thể đi, cũng chỉ có thể chôn vùi trong bóng tối hỗn độn, khó có thể nhúc nhích.
Chỉ có điều nếu như vị Hỗn Nguyên Thánh Nhân viễn cổ hạ xuống thế giới Hoang Cổ này đã tiến hành cứu thế, dẫn theo chí bảo thần bí của Hỗn Nguyên Thánh Nhân là thùng nước và rìu khổng lồ, tu sửa thế giới Hoang Cổ, như vậy thì không cần lo lắng.
Hắn không ngừng núp trong bóng tối, muốn quan sát cẩn thận nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
Ầm ầm ầm!
Kiến Mộc không ngừng lớn lên, cao lên từng tấc, ầm ầm ầm chống lên bầu trời, thay thế vị trí của bốn trụ trời.
Giờ này phút này, Đạo Trường Sinh vẫn chống đỡ bầu trời như cũ, áp lực mà thân hình tiếp nhận đã giảm bớt vô số lần, nhưng vẫn đứng thẳng tại chỗ như cũ, đôi tay chống trời, ý thức dường như lâm vào mơ hồ.
------