Một đời hắn đều chiến đấu không ngừng, tắm trong máu tươi, đánh giết mà đi lên, cuối cùng là trận huyết chiến với Đế Kỳ Thiên Đế. Cho đến tận khi sức cùng lực kiệt, mất đi ý thức nhưng hắn vẫn dùng ý chí kiên cường để giơ cao đôi tay, chống đỡ cả bầu trời.
Một vị Thiên Đế anh hùng như vậy, bọn họ lại phải bi thương bậc này.
"Không đủ, vẫn chưa đủ, linh hồn của hắn quá mạnh mẽ... Chỉ sợ là cần phải có một vị đại đế lấy hồn vá trời, để tu bổ ý thức của hắn." Bỗng nhiên, giọng nói Đoạn Thiên Đế dần nhỏ lại, nhìn về những đạo hữu xung quanh: "Các vị, bây giờ là lúc để ta thực hiện chí hướng của mình rồi... Khi ta biết năm tháng viễn cổ chỉ là một âm mưu, cả chúng sinh thiên hạ đều bị lừa bởi một lời nói dối đáng sợ. Khi ấy ta đã hy vọng có thể dùng một đao chặt đứt nó, tiêu diệt độc thủ phía sau màn từ thời cổ xưa kia. Giờ đây, chí hướng chung của tất cả các đạo hữu chúng ta đều có thể làm được. Thiên Đế, bất cứ ai cũng không được phép hủ bại! Chỉ tranh đương thời, bởi vì..."
"Thiên Đạo lập nên sẽ hoàn toàn chặt đứt những điều đó từ trước giờ, không để cho một ai hủ bại!"
Kim Ô đỏ rực phát ra vầng sáng màu vàng kim rực rỡ, cất lên một tiếng thét thanh thúy dữ dội, bay lên trời cao, linh hồn vỡ nát, hóa thành năng lượng linh hồn nguyên thủy thuần khiết nhất, dung nhập vào giữa đan điền trên bầu trời kia.
Ào ào!
Một lượng máu lớn rơi xuống.
Hơi thở của Đoạn Thiên Đế hoàn toàn dung nhập vào bên trong đó. Hắn chọn cái chết, một vầng thái dương treo cao trong đan điền, chiếu sáng khắp Cửu Thiên, trong lúc đó, có vô số người đều cất tiếng khóc than.
Đoạn Thiên Đế đã chết.
Một vị Thiên Đế cổ xưa được muôn người kính ngưỡng đã lựa chọn hợp đạo.
Nhất thời, vô số người gầm lên như điên dại, mắt đỏ ửng lên, chứa đầy lệ nóng, khóc lớn không ngừng.
"Không đủ, vẫn không đủ!"
Thanh Đế sải bước đi ra, thản nhiên ngước lên nhìn trời.
"Thanh Đế, ngài không thể..." Một lão nhân Yêu tộc nghẹn ngào nói.
Trong lòng Thanh Đế bình tĩnh vô cùng, không lên tiếng đáp lại, chỉ từng bước giẫm lên không trung mà đi.
Hắn trực tiếp lộ bản thể Thanh Liên của mình ra. Một đóa hoa sen màu xanh lục bích to lớn bay lên trên cao, nhập vào bên trong đan điền, linh hồn to lớn nổ tung trong nháy mắt, chậm rãi trôi lơ lửng ở bên trong, khiến cho toàn bộ khung cảnh trong đan điền đều được phủ lên bởi một màu xanh nhạt.
Tiếng khóc than xung quanh vang lên không ngừng.
"Thanh Đằng..." Manh Muội kêu lên, khóc nức nở.
Trên mặt nàng vương đầy nước mắt, Thanh Đằng là người có mối quan hệ tốt nhất với nàng. Tuy hắn luôn trầm mặc ít lời nhưng là người đáng tin cậy nhất, trong lòng nàng đã thầm coi đó là người bạn thân nhất trong đời thứ hai của mình.
Nếu nàng là một Thiên Đế, nàng nguyện ý thay Thanh Đằng hy sinh, nhưng tiếc là cảnh giới của nàng chưa đủ.
Chúng sinh trong Cửu Trọng Thiên lại bắt đầu kêu khóc, lại thêm một vị Thiên Đế ngã xuống. Đây nhất định là một thời đại tối tăm, đại nạn của thiên địa, thậm chí còn đáng sợ hơn Cổ Thần Thiên Đình, không chỉ có Thiên Giới biến mất mà các Thiên Đế cũng lần lượt hy sinh, lấy mình để vá trời, để cho Đạo Thiên Đế sống dậy.
Bất thình lình, có người chỉ lên bầu trời cả kinh kêu:
"Kia là gì vậy?!"
Mọi người ngửa đầu lên nhìn, đóa sen xanh ở bên trong thế giới đan điền kia đã hóa thành đại dương, một vầng thái dương Kim Ô chìm nổi ở bên trong biển xanh...
"Thanh thiên hồng nhật!"
Có người hò hét về phía dị tượng giữa trời, vô cùng kích động mà đứng lên.
Cửu Tinh Liên Châu, đã sớm liên kết cả chín khiếu huyệt lại với đan điền. Bọn họ đứng ở thế giới nhỏ, quan sát dị tượng trong đan điền.
Đột nhiên, giữa thanh thiên hồng nhật dần dần hiện lên một bóng người, khí tức kinh khủng vô thượng tràn ra, tựa như băng qua thời không, thiên địa cũng đang run rẩy trước uy thế đáng sợ này.
"Ta là ai?"
Bóng người ấy lộ ra vẻ hoang mang.
Hắn chậm rãi ngồi xếp bằng giữa thanh thiên hồng nhật sáng lòa, bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhìn vạn vật chúng sinh quanh Cửu Giới cũng đang quan sát mình kia, lộ ra vẻ mặt bình thản không chút hoang mang.
"Các ngươi đã tạo ra ta, vì sao lại khóc?"
Chúng sinh càng khóc không ngớt.
Bọn họ biết, Đạo Thiên Đế sống lại nhưng đã quên đi quá khứ rồi, ba bồn bảy vía đã quay về, nhưng hắn không còn là chính mình nữa.
Ào ào.
Nguyện lực và cảm xúc của vô số chúng sinh hội tụ lại với nhau, từng dòng từng tia kéo vào bên trong thân thể hắn, nỗi bi thương trong lòng khiến hắn cảm thấy hoài cảm, nước mắt cũng rơi xuống từ khi nào. Hắn không biết vì sao mình lại khóc, chỉ thấy trong nội tâm cực kỳ đau buồn mà thôi.
"Rốt cuộc ta là ai?"
Hắn đột nhiên cất tiếng nỉ non, đưa mắt nhìn về phương xa, như muốn nhìn về khoảng thời gian xa xưa nào đó.
Tâm thần chợt chấn động, trong đầu hơi mơ hồ hiện ra hình ảnh một đứa trẻ đang đọc sách, có một giọng nói vang lên ở bên cạnh: "Hài tử! Ngươi có đạo thể Tiên Thiên chí tôn, ta là Địa Mẫu Thanh Đằng, ngươi có nguyện bái ta làm thầy hay không?"
...
Hình ảnh chợt lóe.
Ánh nắng chiếu xuống mặt cỏ, thiếu niên trẻ tuổi thật thà chất phác, kéo tay mẹ của mình đi về phương xa:
"Mẹ, Đạo của người, Trường Sinh của người, cũng giống như con trai Đạo Trường Sinh của người vậy, một lần nữa trở về, lại tiếp tục đi trên con đường cầu đạo..."
...
Rồi tiếp sau, một người đàn ông bình tĩnh ít nói xuất hiện trước mặt hắn.
"Lão sư, người đang nhìn gì vậy?"
"Ta đang nhìn mảnh đất này, đang nghĩ về tương lai của ta."
"Năm đó, nếu ta là Thanh Đế, ta sẽ cho hoa đào nơi này nở rộ!"
....
Oanh!!
Trong đầu hắn chấn động mạnh, cúi đầu xuống nhìn gốc thanh liên đang chậm rãi xoay quanh.
Hắn lộ ra vẻ mặt phức tạp, vừa ngẩng đầu lên, thấy vầng thái dương rực rỡ chói chang kia, tựa như thấy được một vị Thiên Đế hùng tài đại lược, đứng chắp tay sau lưng, người đạo hữu đã nói ra mộng tưởng của hắn: "Ta là Đoạn Thiên Đế, muốn chặt đứt đoạn thế giới này, độc đoán vạn cổ, diệt trừ hết tất thảy những tồn tại cổ xưa!"
...
Hắn trầm mặc, trong đầu như đang có muôn vàn suy nghĩ lướt qua.
Cuối cùng, thấy được một Thiên Để thiếu niên ngây ngô, đó là chính hắn, một người quỳ rạp xuống trước Đại La Thiên, khóc thất thanh, khẩn cầu Tổ Vu: "Chư vị Thiên Đế cổ đại, xin hãy vì chúng sinh mà quay về!"
Hắn có thể cảm nhận được sự bi thương của Thiên Đế trẻ tuổi kia, không muốn chém giết người anh hùng mà bản thân kính ngưỡng nhất.
Nhưng cuối cùng, người đó vẫn đứng lên gánh vác tất cả, cuối cùng huyết chiến với Đế Kỳ, tử chiến bất khuất.
Đó chính là ta sao?
Một đời của ta...
Bỗng nhiên hắn cúi đầu, không nhịn được mà thở dài.
Mơ mơ ảo ảo, như là chuyện kiếp trước, nhưng sự thống khổ kia lại khắc cốt ghi tâm.
Đôi mắt vốn bình tĩnh lạnh nhạt của hắn bắt đầu nổi sóng, quay sang nhìn về phía chúng sinh thiên hạ, lên tiếng: "Ta là Thiên Đạo của chúng sinh, chúng sinh thờ phụng ta mà sống, ở trong thanh thiên hồng nhật này, chính là thanh thiên... Ta là Đạo Trường Sinh, cũng không phải Đạo Trường Sinh."
Thanh Thiên!
Chúng sinh muôn nơi chấn động, chư vị Thiên Đế cũng lộ ra vẻ khác thường.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, khóe môi giương lên một nụ cười khẽ, hơi đưa tay ra, đẩy toàn bộ sinh linh trong Cửu Giới ra bên ngoài: "Ra ngoài đi, thiên địa có phép tắc của riêng nó, đây là Thiên Giới, người phàm không thể ở lâu!"
-----