Ầm ầm.
Từng sinh linh bỗng lóe lên, rồi lần lượt xuất hiện trên mặt đất cằn cỗi thấm đẫm màu máu.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn người khổng lồ cao lớn kia vẫn đứng đỉnh thiên lập địa như thế, bất khuất như một pho tượng, chống đỡ cả trời cao.
Đùng đoàng!
Ngay sau đó, cả cơ thể khổng lồ đáng sợ ấy đã sụp đổ, hóa thành một đám máu thịt, rơi vãi trên mặt đất.
Bên trong thân thể đó có một bóng người chậm rãi đi ra, đó chính là Đạo Trường Sinh. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn về xung quanh.
"Sau lần đại nạn Tổ Vu này nhất định sẽ là thịnh thế! Tinh thần của ta hóa Cửu Trọng thiên, thân thể ta hóa thành đại địa!"
Một tay hắn chỉ lên trời, một tay chỉ đất, thân thể Bàn Cổ to lớn đã sụp đổ kia nhanh chóng hiện lên một loạt đạo pháp lưu chuyển, máu thịt hóa thành núi non trùng điệp, cây cối xanh tươi không ngừng sinh trưởng, xương cốt hóa thành ngọc thạch chí bảo...
Da của hắn vô cùng chắc chắn, lông cứng như dây đồng, đều có thể để sinh linh làm chí bảo.
Như vậy tương đương với khai thiên lập địa một lần nữa, xuất hiện các loại Tiên Thiên Linh Bảo, hoàn toàn tiến vào một thời đại mới.
Hắn nhẹ nhàng bay lên, dung nhập vào bầu trời cao rồi dần dần biến mất: "Ta là Thiên Đạo, nhất niệm hóa thành từ nguyện lực của chúng sinh! Nếu bạo quân vô đạo, chúng sinh có thể tập trung nguyện lực lại, lấy ta làm chủ, dùng Thiên Đạo để trừng phạt!"
Ầm!
Thiên địa có cảm ứng, giống như lâm vào chấn động.
Mọi người lâm vào cảnh trầm mặc đau buồn, cứ ngẩng đầu lên nhìn trời mãi, khi Thiên Đạo biến mất hoàn toàn cũng chỉ đành xách hành lý và đồ đạc lên, một lần nữa tản ra khắp vùng đất cằn cỗi này, một lần nữa xây nhà dựng cửa, bắt đầu một cuộc sống mới.
"Đại chiến kết thúc rồi..."
"Đại nạn của thiên địa đã qua, chúng ta còn sống!"
Có người vui đến chảy nước mắt, chết lặng lại tiếp tục xây nhà, mãi mấy ngày sau mới bật khóc thành tiếng, gào thảm thiết, tay chân xụi lơ nằm trên mặt đất, vẫn không thể tin được.
Đây là sự thống khổ của chiến tranh.
Dù sao người phàm cũng chỉ là người phàm mà thôi, không thể phản kháng được, chỉ có thể chịu đựng khổ ải mà nó mang đến. Những lần trời long đất lở ấy có lẽ không bao giờ xóa khỏi cuộc đời bọn họ, đều đã hóa thành ác mộng khiến họ phải tỉnh giấc giữa đêm khuya.
Phải đi đến bước đường này cũng thật sự không dễ dàng gì, một vị Thiên Đế nhiệt huyết anh hùng như thế đã lấy quyết tâm để lật đổ chế độ thống trị thời cổ đại, cái giá phải trả là quá lớn.
Lần này, Thiên Đình cổ xưa đã bị đánh đổ hoàn toàn, cũng không còn tàn dư cổ xưa nữa, là đại thắng không thể nghi ngờ, nhưng còn thời đại mới phía sau đại thắng thì sao?
Như Đoạn Thiên Đế có nói:
Chỉ tranh đương thời, từng thiên kiêu kỳ tài sẽ mở ra từng thời kỳ thịnh thế?
Đó có lẽ là chuyện của rất lâu sau này, bởi bây giờ những tổn thất do đại nạn thiên địa kia để lại là rất khó để khắc phục.
Số người hy sinh cũng ít hơn dự liệu khá nhiều, đại đa số các Thiên Đế đều còn sống, nhưng ba vị tồn tại cổ xưa nhất, cường đại nhất lại không còn nữa rồi.
Qua hơn mười ngày, mọi người lại bắt đầu cuộc sống đốt rừng làm rẫy, chúng thần duy trì trật tự của trời đất. Một vị nữ đế đang ngồi bên cửa sổ của một căn nhà gỗ rách nát đơn sơ, Hư Vi nhìn đất bùn màu đen tĩnh mịch ở bên ngoài cửa sổ, một ngọn cỏ non màu xanh mướt từ từ mọc lên.
Nàng ngồi trước cửa sổ, cầm bút đặt lên trên một phiến đá màu đen, ghi chép lại khoảng thời gian đại nạn cực kỳ khó khăn này, ở cuối cùng, viết một đoạn như thế này:
Khi bầu trời bị các Cổ Thần che khuất, khi khắp nơi đều là thi thể của loài người nhỏ yếu, Nhân Tổ vẫn cố chấp dùng thân thể không lành lặn của mình ngăn cản trời cao, dùng cơ thể già nua ngoan cường bày tỏ quyết ý của mình: không ngừng hy vọng.
Khi trái cây bị sâu mọt ăn mòn, khi bông hoa thắng lợi nở rộ ở trong vườn hoa của người khác, trời xanh vẫn ngoan cường cố gắng kháng cự trước Đại La Thiên, dùng thân thể đỉnh thiên lập địa của mình nói ra quyết tâm: không bỏ chúng sinh.
Một đời Thiên Đế anh hùng đi về phía nhóm Thiên Đế mục nát trong bóng tối.
Dũng cảm ôm quyết tâm dù phải chết.
Cuối cùng đã lật đổ tồn tại cổ xưa không thể chiến bại.
Giữa tấm bia xưa cũ ấy.
Sẽ ghi lại truyền thuyết bất khuất của bọn họ, Nhân Tổ Hư Hữu Niên, Thanh Thiên Hồng Nhật... Đạo Trường Sinh.
Bỗng nhiên Hư Vi dừng bút, đứng lên, cầm phiến đá được viết đầy những chữ màu đen chằng chịt mang phong cách cổ xưa đó lên rồi cẩn thận treo lên vách đá của căn nhà.
Nàng sải bước đi ra ngoài, đón tia nắng của một ngày mới, ánh mặt trời sáng rỡ vương trên gương mặt xinh đẹp của nàng, và dường như nàng đã thấy được Thiên Đạo lạnh lùng cao cao tại thượng kia: "Tháng năm đằng đẵng, Thiên Đạo Trường Sinh."
Bất kể là chúng sinh còn may mắn sống sót có bi phẫn thế nào, đây là một thời đại kinh khủng ra sao, năm tháng vẫn là vô tình.
Nó rửa sạch tất cả ánh sáng lộng lẫy đã từng đi qua. Vô số năm sau, 《 Đông kỷ nguyên 》 có ghi lại thời khắc này, cũng chỉ mang theo vẻ lạnh băng mà tàn khốc:
【Cuối Tây kỷ nguyên, đại nạn của thiên địa buông xuống, Kiến Mộc sụp đổ, Thiên Giới vỡ vụn, sinh linh đồ thán. Đạo Thiên Đế hợp đạo làm trời, thanh thiên hồng nhật,Thiên Đạo vận hành.】
Thế giới Hoang Cổ.
Đất đai hoang vu, đã trăm năm trôi qua rồi, khi nỗi đau trong lòng mọi người vẫn chưa thể nguôi ngoai được, thiên địa lại phải nghênh đón một trận thay đổi xưa nay chưa từng có.
Thế giới đã không còn cây Kiến Tạo chống đỡ trời đất nữa, không còn sự chia cắt giữa người phàm và tiên giới, bầu trời đã trống rỗng, cao gấp đôi ngày trước, cao xa vời vợi, bên trên khảm những vì sao sáng vô tận.
Đạo Trường Sinh hóa thân thành Tiên Giới, trong cơ thể ẩn chứa một khoảng động thiên, được thế nhân gọi là: Cửu Trọng Thiên.
Tên khác là Cửu Tiêu.
Trên trời có Cửu Tiêu, ý là số lượng vô hạn, có thể chứa được toàn bộ Cửu Tôn Thiên Đế trị thế.
Năm đó ba vị Chuẩn Đế đã thăng lên làm Thiên Đế, Hư Vi, Phần Đằng, Trương Vô Vi, lần lượt lên nhậm chức, cai quản thế giới.
Trung tâm Cửu Thiên là một tòa Thiên Đạo Hồng Mông bảo điện, có kinh thiên dị tượng thanh thiên hồng nhật lững lờ, sương khói vờn quanh, chiếu sáng khắp Cửu Tiêu, mà quỹ đạo chuyển động của nhật nguyệt do Thiên Đạo sắp xếp, tự động vận hàng, không nằm dưới sự điều khiển của Thiên Đế.
Ở đây, tiên giới và phàm trần có ngày đêm trái ngược nhau.
Khi mặt trời ở dưới phàm trần, khi ấy là ban đêm của Thiên giới.
Mặt trời ló rạng trên cõi Cửu Tiêu, đó chính là bóng đêm của phàm trần.
Thời gian cứ thế trôi qua, ảnh hưởng còn lưu lại khi thời đại Chư Thần đi qua cũng dần dần hiện ra. Thời kỳ người phàm chung sống với cổ thần đã hoàn toàn biến thành truyền thuyết thời xa xưa, trên mặt đất của con người đã không còn dấu chân của các vị thần nữa.
Các tộc trên mặt đất đã dần không còn tốc độ tu luyện nhanh chóng như lúc trước.
Bọn họ không thể làm giống như cổ nhân, quỳ lạy trước các vị thần bay qua bay lại, hít vào thở ra một hồi, tu vi đã nhanh chóng biến mất!
Bốn tộc dưới đất chỉ có thể quan tưởng người phàm chúng sinh, sơn xuyên cây cối, tu vi phần lớn dừng bước ở hai cảnh Cố Cơ và Ngưng Thần.
Còn các cổ thần trong thần thoại 'Tây Kỷ Nguyên' đã dần dần biến thành truyền thuyết, vô số văn nhân mặc khách đều múa bút thành văn, ca ngợi truyền tụng, thậm chí còn xuất hiện các loại thần thoại truyện ký, tình cảm giữa người phàm và thần, Trường Sinh cứu mẹ, đầu lâu bị trấn áp ở dưới núi Trường Dương, truyền thuyết Nguyệt Quế...
-----