Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 280 - Chương 280: Người Xuyên Việt

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 280: Người Xuyên Việt

“Thần vĩ đại...”

Mike vội vàng cung kính, kéo theo hai tỷ muội quỳ xuống.

Phượng Hoàng ngồi ở trên chiếc ghế, gõ gõ đầu ngón tay trắng nõn, cười khẽ nói:

“Thiên Đế của Thế giới khác, hãy nói cho ta biết về Hệ thống Ma dược của các ngươi!”

Mike toàn thân run lên, nhanh chóng nói ra.

Phượng Hoàng say sưa lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, như si như say, phảng phất như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Hệ thống Ma dược có sự thiếu sót rất lớn.

Nó cần phải dựa vào Medusa làm nền tảng, nhưng lại có nhiều loại chức nghiệp phong phú, có bảy hình thức phối hợp, có khả năng vô tận, thậm chí có thể bắt chước tất cả mọi Hệ thống tu luyện khác. Rất nhiều chức nghiệp trong đó là bắt chước Vu sư trước đây như tinh thần, nguyền rủa, phong hỏa lôi điện, thậm chí ngay cả hệ thống tu luyện hương hỏa của bọn hắn đều chưa hẳn là đã không thể bắt chước...

Trình độ cường thịnh đã vượt qua thế giới Vu sư năm đó!

Thế giới Vu sư năm xưa, mỗi một thời đại cũng chỉ có mấy vị Đại Đế mà thôi, số lượng đếm chưa quá một bàn tay.

Mà thời đại Ma dược hiện giờ có ba Vương quốc lớn, mỗi một quốc gia đều có mấy chức nghiệp giả cấp Sử Thi hiện diện, trấn áp một phương, mà số cường giả ẩn tàng dường như nhiều vô số kể.

Khi Phượng Hoàng càng hiểu rõ ràng, càng cảm thấy sợ hãi thán phục.

“Quả thực khả năng là vô hạn, mỗi người đều là một Tà thần Cthulhu cỡ nhỏ. Thậm chí hiện tại những thiên tài bên kia, bọn họ rất có khả năng sẽ bắt chước theo Đạo pháp mà ta lưu lại, đảo ngược, suy luận ra hệ thống văn minh của thế giới chúng ta, thậm chí bắt đầu xuất hiện loại chức nghiệp giống như ‘Đạo sĩ’!”

Thế giới Hoang Cổ tu luyện khó khăn, tương đối mà nói, cường giả ít hơn.

Mà thế giới Vu sư tu luyện đơn giản, cường giả nhiều hơn một chút, tỉ lệ phổ cập vô cùng lớn, xem như đều có đặc điểm riêng.

“Hơn nữa, với tính cách của Medusa, tất nhiên sẽ muốn phản công lại thế giới Hoang Cổ của ta.”

Nàng hít thở sâu một hơi, trong lòng có chút ngưng trọng, biết rõ sự đáng sợ trong đó, bị một thế giới siêu phàm cường hoành kia nhớ thương.

Xuyên qua không gian, nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng cực kỳ đơn giản.

Đối với một vị Thần, chỉ cần có mạch suy nghĩ thì sớm muộn gì cũng đều sẽ nghiên cứu ra được, thứ cần thiết chính là có một vùng không gian, mà bên phía bọn họ lại có khối Rubik.

“Tọa độ thế giới của ta, có khả năng đã bị ghi nhớ lại rồi, không quá trăm năm, có lẽ thế giới Vu sư sẽ tiến vào thế giới Hoang Cổ chúng ta.”

Phượng Hoàng hơi nhắm mắt, suy tư một phen cho ra đáp án,

“Chiến tranh, sắp bắt đầu.”

Nàng không bài trừ chiến tranh.

Thậm chí các vị Thần khác và Thiên Đế, đều không bài xích chiến tranh!

Bởi vì chỉ có thời kỳ loạn thế, tắm rửa máu tươi, thiên địa đại kiếp tới gần thì nhóm Thiên Đế mới có cơ hội chứng Đạo, trở thành Hỗn Nguyên!

“Chỉ là không nghĩ tới, vốn dĩ ta định rời khỏi thế giới Hoang Cổ, chu du chư thiên lại đi đến thế giới Vu sư ban đầu, nhưng hiện tại, không ngờ thế cục lại phát triển đến mức này.”

Nàng chậm rãi đứng dậy.

Nàng cũng không hối hận.

Có thể đến được thế giới Vu sư, cũng là kỳ ngộ lớn nhất của nàng!

Nếu như đi đến một phương thế giới không xác định thì khả năng là nàng sẽ phải đối mặt với những vị Thần không rõ sức mạnh, có quá nhiều biến số, có thể sẽ bị tươi sống giết chết, không có cơ hội dục hỏa trọng sinh.

Mà về Elmin, nàng biết rõ chi tiết nội tình, đối phương không có cách nào giết chết nàng, mà nàng có thể không ngừng đi tìm Elmin khiêu chiến, không ngừng “Niết bàn trọng sinh” để trở nên mạnh hơn.

“Ta có thể dùng cách này để tiến vào cảnh giới Thánh Nhân trung kỳ, Thánh Nhân đỉnh phong, sau đó mới suy nghĩ về con đường đột phá phía sau cấp chín.”

Xuất hiện một con đường có thể biến mình trở nên mạnh hơn, nàng đương nhiên sẽ không buông tha.

Bình thường, mỗi vị Thần muốn vượt qua một cảnh giới nhỏ, cần trải qua không biết bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, Elmin đã trải qua hơn một nghìn năm mới tiến vào Trung Thần, chỉ sợ còn mất 2000-3000 năm nữa, mới có thể tiến nhập Thượng Thần...

“Tuy nhiên, nếu như hai giới bạo phát chiến tranh, thì thế giới Hoang Cổ lại quá yếu... Thời đại Tây kỷ nguyên vừa mới trải qua chưa đầy một trăm năm, không người kế tục, tồn tại mạnh nhất ở thế gian mặt đất mới chỉ là cảnh giới thứ năm Đạo Cung! Bên trong Thiên Giới cũng chỉ có bảy vị Thiên Đế mà thôi. Còn đối phương thì hòa bình, sinh sôi và phát triển đã ngàn năm, cực kỳ cường thịnh, chưa từng trải qua thương tổn, một cái thế giới siêu phàm cộng thêm Thần cấp bên trong Minh Giới, có đến hơn trăm vị Sử Thi Đại Đế, cường giả Truyền Thuyết càng nhiều vô số kể...”

Phượng Hoàng Đạo Quân đã dành ra thời gian mấy ngày để học tập hoàn toàn Hệ thống Ma dược.

Chức nghiệp của Mike là Chiêm tinh sư Hỏa diễm, am hiểu pháp thuật hỏa diễm.

Chức nghiệp của Aili là Hỏa diễm sư, chức nghiệp của Mickey là Băng sương sư. Hai chị em song sinh có được tâm hữu linh tê, liên thủ cùng một chỗ, chính là để che giấu chức nghiệp truyền kỳ: người thao túng Băng Hỏa.

Tiếp theo, Phượng Hoàng cũng không có ý bắt giữ ba người bọn họ, cũng không muốn giết chết bọn họ, hất lên tay, ném họ vào một nơi nào đó ở trong dãy núi bên ngoài, để bọn họ tự lực cánh sinh ở thế giới Hoang cổ này.

“Lão sư, chúng ta nên làm gì đây…?”

“Chẳng lẽ, chúng ta không thể trở về được sao?”

Cặp song sinh đang cầm băng hỏa pháp trượng trong tay, còn mặc trang phục tinh xảo màu đen của học viện Thánh Huỳnh, nhìn thế giới hoàn toàn mới lạ chung quanh, thực vật hay động vật đều hoàn toàn khác biệt, mới lạ, lạ lẫm.

“Cứ coi như một chuyến lịch luyện trước đây của Học viện chúng ta đi.”

Mike hít sâu một hơi, cũng có chút mờ mịt, an ủi hai người học trò, bắt đầu cuộc hành trình.

“Các con vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, nhưng chưa có dính qua máu mươi, xem như đây là một cuộc học tập rèn luyện đi.”

Sau đó, bọn họ đi men theo khu rừng cây xanh tốt, hao tốn mất mấy ngày mới dần đi đến một con đường phố lát đá xanh.

Trong một thị trấn phía dưới ngọn núi lớn, mấy sợi khói bếp chậm rãi bay lên, trên con đường nhỏ lát đá xanh, hai ba đứa bé nô đùa ở đầu phố, thỉnh thoảng có một số hiệp khách đi ngang qua, mặc một bộ áo xanh, lưng đeo trường kiếm.

Cách đó không xa, có các cửa hàng như trà lâu, quán rượu, thường có văn nhân và khách hàng ra vào, đương nhiên, cũng có một số nữ tử thanh lâu xinh đẹp đứng mời chào khách nhân, nhưng các nàng chỉ bán nghệ, không bán thân.

Bỗng nhiên, giọng nói của một đứa bé truyền đến.

“Sau ba ngày nữa, đến định kỳ mười năm một lần, tiên nhân trên núi sẽ tới đây để thu đồ đệ, thu nhận kỳ tài có cốt cách kinh kỳ, người học được, có thể lên núi tu luyện, bái kiến lão tổ Địa Tiên làm sư phụ...”

Xung quanh trở nên sôi trào.

Thượng Tiên đến thị trấn nhỏ của chúng ta thu đồ đệ sao?

“Tiên đạo mờ mịt khó cầu.”

Bên trong một tửu lâu, có một tên kiếm khách cùng một tên kiếm khách khác, nâng chén đối ẩm, nhìn về phía ngoài náo nhiệt, lộ ra vẻ bình tĩnh,

“Địa Tiên Thuỷ Tổ, võ thần Đoạn Thiên Vũ đã sớm rời khỏi giang hồ, ẩn cư ở Phiêu Miểu Tiên sơn, trồng cây Nhân Sâm, bước vào cảnh giới thứ năm Đạo Cung! Đã từng phát ngôn bừa bãi, thiên hạ quá mức tịch mịch, chỉ thẳng trời xanh, hỏi có Thần hay không?”

“Võ thần Đoạn Thiên Vũ thoát khỏi giang hồ, đã trở thành thần tiên trên lục địa, sống qua hơn một trăm năm, cho dù có một ngày xuyên qua giang hồ, phá toái hư không, phi thăng Tiên giới, ta cũng sẽ không ngạc nhiên.”

----------

Bình Luận (0)
Comment