Tốc Độ Xe Akina: “Chúng ta chỉ là yêu cầu các nàng trở thành bộ lạc phụ thuộc, yêu cầu tiến cống cũng không cao, chỉ cần ba phần năng lượng của cổ thụ Sinh Mệnh là được, sau đó sẽ phụ trách phù hộ các nàng.
Trước tiên ngươi chế tạo các dụng cụ bằng sắt như nồi sắt, xẻng sắt và các loại dụng cụ phòng bếp trong hai năm. Ngươi có thể dùng lực lượng của ngươi, chế tạo vũ khí thối độc bằng sắt, đương nhiên là không thể dùng vũ khí như nước ớt cay được, phỏng chừng chính các nàng cũng chịu không nổi vị kia, chỉ có thể pha loãng độc tố. Hơn nữa về phần tay của ngươi, ta kiến nghị nên chế tạo thành nước thuốc sinh mệnh, dùng để tự chữa lành miệng vết thương...
Mà để bảo quản nước thuốc sinh mệnh thì ta đề nghị nên dùng một cây cổ thụ Chiến Tranh. Nó không cần đi lên tiền tuyến mà chỉ làm hậu cần, bảo quản nước thuốc và vũ khí cho nhóm Tinh Linh, coi như là cửa hàng của Tinh Linh. Hơn nữa, nó sẽ phụ trách thêm việc ghi chép sách vở và các tài liệu lịch sử, gọi là... cổ thụ Tri Thức đi.”
Mọi người sửng sốt một chút, một kế hoạch cực kỳ có trật tự.
Tốc Độ Xe Akina tiếp tục mở miệng: “Sau đó, chính là vấn đề về hệ thống tu luyện, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ? Thời gian ở bên ngoài của chúng ta quá ngắn, cũng không có cách nào trợ giúp cho ngươi. Ngươi chỉ có thể tự mình nghiên cứu ra hệ thống tu luyện thôi, dù sao thì ngươi cũng xuất thân là học bá. Nhưng nếu phát động chiến tranh thì ta kiến nghị nên áp bức cổ thụ Sinh Mệnh của Ám Dạ Tinh Linh một chút, làm nó không thể ngưng tụ trái cây sinh mệnh, đem năng lượng sinh mệnh đó giao cho các ngươi, coi như là tài nguyên chiến tranh cho các ngươi. Như vậy, không chỉ có nước thuốc sinh mệnh tự chữa lành miệng vết thương, mà còn có nước thuốc ma lực giúp hồi phục thể lực.”
Mọi người đều hô to lợi hại.
Tốc Độ Xe Akina tiếp tục nói: “Về việc phát động chiến tranh, cá nhân cảm thấy hẳn nên bắt đầu từ bộ lạc Thủy Tinh Linh trước.”
Toàn bộ người nhất thời đều nghe không rõ, không phải kẻ thù lớn nhất là Phong Tinh Linh sao, không đi tìm kẻ thù, mà lại muốn đi tìm Thủy Tinh Linh.
Tốc Độ Xe Akina: “Các người không hiểu rồi, các người nhìn vị trí địa hình đi. Phong Tinh Linh sống trên một cây đại thụ cao hơn mười mét, Thủy Tinh Linh lại ở trên một mảnh đảo nhỏ, vô cùng am hiểu việc lặn xuống nước và bơi lội. Thoạt nhìn, đảo nhỏ của Thủy Tinh Linh cực kỳ dễ thủ khó công, kỳ thật lại không phải. Ở trên đảo nhỏ, ngược lại chính là nhược điểm trí mạng của chúng nó, chỉ cần Mộc Mộc đem chân thả vào trong nước, thì toàn bộ Thủy Tinh Linh xuống nước đều phải chết!”
Thế giới Cổ Mộc, toàn bộ hành tinh được bao trùm bởi mười một cây cổ thụ che trời, phảng phất như mười một trụ trời chống đỡ bầu trời và mặt đất.
Mà bên dưới là những cây màu tím kỳ dị cùng với cổ thụ xanh biếc màu đỏ mang phong cách cổ xưa mà tang thương. Tuy rằng nó không cao bằng 1% cổ thụ Sinh Mệnh vĩnh hằng nhưng cũng có vẻ rậm rạp xanh miết.
Trong bộ lạc Ám Dạ Tinh Linh, Mộc Mộc chậm rãi mở mắt ra.
Sau khi trải qua khoảng thời gian này, nàng hoàn toàn buông bỏ khúc mắc, không hề quá mức rối rắm về chuyện biến thành nữ nhân nữa.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, đó là quy tắc của thế giới này, chỉ cần muốn hóa hình thì đều phải thông qua cổ thụ Sinh Mệnh, đương nhiên là phải biến thành nữ Tinh Linh.
Đây là một loại lũng đoạn!
Đây là hẹn ước ngầm của mười một cây cổ thụ Sinh Mệnh. Tuy rằng chúng nó luôn tranh giết, nhưng tuyệt đối không cho phép nam Tinh Linh xuất hiện, không thể để cho những Tinh Linh đó tự mình sinh sản, như vậy thì họ sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của chính mình.
Như vậy thì Tinh Linh sẽ không cần thiết phải bảo hộ mẫu thân của các nàng nữa.
“Sắp xếp lại suy nghĩ một chút.... trong lòng ta cũng đã cân bằng. Toàn bộ thời đại mà cổ thụ Sinh Mệnh lũng đoạn này nhìn như Tinh Linh được tự do, nhưng thực chất lại là quân cờ mà các đại cổ thụ Sinh Mệnh kia đánh ra.” Mộc Mộc trong nháy mắt liền hiểu rõ, sự xao động và chờ mong trong nội tâm lớn dần lên.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Tiên Thiên Cổ Thần của thế giới Hoang Cổ, toàn bộ thời đại lũng đoạn kia.
Chỉ cần bản thân mình là tộc nhân của Ám Dạ Tinh Linh thì phải cùng những Tinh Linh khác bảo hộ cổ thụ Ám Dạ Tinh Linh, vì đó mà phát triển.
Hắn bỗng nhiên mở miệng, “Mục tiêu cuối cùng của ta là vào lúc mỗi một lần trọng sinh ở tế đàn thì dùng phương thức nào đó để lừa gạt Tinh Linh cổ thụ Sinh Mệnh, trở thành một nam anh hùng Tinh Linh. Sau đó, toàn bộ thế giới cũng chỉ có một người nam nhân là ta, muốn làm gì thì làm.... Ta sẽ biến thành một đầu bếp không tranh với đời, chu du các nơi trên thế giới....”
“Ta nhất định phải biến thành nam nhân! Nếu cho ta biến thành nam nhân thì ta có thể ở thế giới này sinh sản nên một chủng tộc hoàn toàn mới.”
Đôi mắt hắn càng ngày càng sáng.
Có lẽ nỗi nhục khi trở thành nữ Tinh Linh cũng không quá đáng lắm! Hiện tại nằm gai nếm mật chính là vì thực hiện mộng tưởng mà bất luận một người nam nhân nào cũng đều muốn!
Tuy rằng dáng người hắn quyến rũ, nhưng cũng không thể ngăn cản mộng tưởng vĩ đại của chính mình, đó là hồi phục lại thân thể nam nhi, sau đó đi nấu nướng mỹ thực!
Mà muốn làm đến một bước này thì phải lật đổ nền thống trị tuyệt đối của mười một cây cổ thụ Tinh Linh!
Hắn rất nhanh liền đem cái dã vọng này yên lặng chôn ở trong lòng, bắt đầu câu thông với cổ thụ Sinh Mệnh.
“Chinh chiến với những cổ thụ Tinh Linh khác? Được!”
Cổ thụ Sinh Mệnh lại lần nữa đã nhận đề nghị này, không có lý do gì để từ chối, thậm chí còn cầu mà không được.
Cây cổ thụ Sinh Mệnh này dùng những thi thể Tinh Linh thu hoạch được nhưng lại không hề nuôi dưỡng trái cây sinh mệnh mà là dùng để làm nguồn năng lượng dự trữ trong bộ lạc.
Mà dùng cái gì để chứa đựng những năng lượng đó đây?
Từng giếng đá cổ xưa dần dần được hình thành ở trong bộ lạc. Cổ thụ Sinh Mệnh dùng rễ của chính mình kết nối với đáy giếng, không ngừng chuyển vận năng lượng từ phía xa, hóa thành một giếng nước giàu năng lượng, cung cấp cho Tinh Linh phát động chiến tranh.
“Giếng năng lượng.”
Một nữ tử duy mĩ ưu nhã đứng ở trên bộ lạc Tinh Linh, khoác lên mình áo choàng màu lục đậm, ngẩng đầu lên nhìn không trung, “Thời cổ đại xa xôi này, chung quy lại rồi cũng sẽ hóa thành sử thi cổ xưa của thế giới này. Người đời sau sẽ ghi chép về ta như thế nào đây?”
Hắn nhớ tới những bài thơ cổ xưa của thế giới Vu sư và thế giới Hoang Cổ. Từng truyền thuyết về anh hùng, bài hát ca ngợi dũng khí, mở đầu thời đại, vô số người đời sau đều ca tụng họ, mà hiện tại, hắn đang dần trở thành thời đại lịch sử thần thoại xa xôi kia.
Loại cảm giác tang thương dày đặc này khiến nội tâm người ta có chút cảm khái.
Nàng bỗng nhiên mở miệng, “Phía trên vòm trời rốt cuộc là cái gì? Năng lượng cuồn cuộn không ngừng, ta đã hỏi qua cổ thụ Ám Dạ Sinh Mệnh nhưng nó cũng chưa từng nói cho ta, chỉ là nói đó không phải điều mà ta nên biết đến.”
Ánh mặt trời loang lổ trong lá cây trên không trung. Đó là một mảnh thế giới thần bí khiến người hướng tới mặc dù không biết gì về nó.
-----