Trầm mặc!
Trầm mặc!
Trong tửu lầu tĩnh mịch mà trầm mặc, hồi lâu mới có người mở miệng, trộm nhìn về phía bàn bên kia.
“Chúng ta chỉ ngồi nghe vậy mà cũng nghe ra được sự ảo diệu trong đó, ta hình như đã ngộ đạo....”
“Hồ Nhân Nông, tiến nhập phàm trần, cả đời dâng cho Đại Chu, bạn cũ đều đã chết, mười ba đạo thánh chỉ cũng không chịu, lại lưu lạc thiên nhai, đi theo thư sinh đọc sách ngây ngô này, lấy trời làm trời, lấy đất làm chiếu.... Ta hiện tại đã tin.”
“Đại trí giả ngu, nhìn như ngu dốt, kỳ thật chính là kinh thiên động địa...”
Dần dần, một thư sinh kỳ quái không ngừng ôm Vô Tự Thiên Thư, tính cách cổ quái mà chất phác, được truyền lưu ra ngoài. Giang hồ gọi là Bách Hiểu Sinh, biết được chí lý của thiên địa, toàn bộ giang hồ vì điều này mà chấn động.
Truyền thuyết về một người ngu ngốc.
Sẽ không giao lưu, không có cảm tình, chỉ biết học tập, có được trí tuệ vô tận.
“Chạy mau! Toàn bộ giang hồ đều đang điên cuồng, tuyệt thế thần binh ‘ Bách Hiểu Sinh ’ xuất thế, ta mẹ nó rốt cuộc cũng đuổi kịp võ lâm thịnh thế này!” Manh Muội lên xe ngựa rồi nhanh chóng phóng đi, cười ha hả, “Ha ha ha ha ha! Nhặt được bảo bối!!”
Giang hồ đại náo, vô số hiệp khách giang hồ đều tìm kiếm Bách Hiểu Sinh, muốn đi theo để tìm hiểu chân lý.
Lại một đêm, trên bàn sách, ám màu vàng của ngọn đèn dầu lay động.
Trước bàn, có hai nam nữ ngồi song song, đọc sách viết chữ, một bầu không khí ngập trong học tập, giống như là học sinh chuẩn bị thi đại học, từng người làm bài thi, ngẫu nhiên sẽ giao lưu học thức, mang đến cho người loại cảm giác quân tử chi giao đạm như nước.
Mỗi ngày đều học tập như vậy đã tập mãi thành thói quen.
Lần này, thư sinh đưa đôi mắt chất phác lên, hỏi: “Làm sao để rèn nên một nguồn năng lượng Thái Dương vĩnh hằng? Chiếu sáng cho vạn vật?”
“Vấn đề này, có chút tính tổng hợp.” Medusa giật mình.
Vấn đề này có chút không giống với vấn đề mà thư sinh chất phác bình thường sẽ hỏi, nó có chút cao thâm.
Nàng nghiêm túc nghĩ một lúc, không ngừng sắp xếp lại suy nghĩ, “Có lẽ có thể lấy sự tuần hoàn của Vu sư để bảo đảm phần năng lượng bị thiếu, nhưng nếu muốn nghiên cứu cụ thể, đối với Vu sư chúng ta mà nói thì đây là một đề tài hoàn toàn mới....”
“Có lẽ có thể nghĩ như vậy...”
Medusa vẫn thảo luận trước sau như một.
Nhưng mà thảo luận trong chốc lát, Medusa lại cảm khái vạn lần đối với thanh niên, “Ngươi đúng là bạn thân tốt nhất trên đường cầu đạo của ta.”
Nàng không hề thảo luận về việc học tập, bỗng nhiên cười rộ lên, như thể đang bộc lộ tâm sự với ai đó, “Thanh Đằng Địa Mẫu của thế giới này có lẽ đã biết ta là ai, vì để xâm lấn thế giới này, tìm hiểu tiên cơ, nhưng nàng nhất định không biết vì sao ta lại không giết Hồ Nhân Nông.”
“Ngươi có biết tâm tư của ta không?” Gương mặt nàng tươi cười.
Thư sinh vẫn đọc sách như cũ, phảng phất như người gỗ.
“Lý do rất đơn giản, tại sao ta phải giết hắn.”
Medusa cười nói: “Ta vốn dĩ cho rằng thế giới này rất mạnh, không nghĩ tới bọn họ vừa mới trải qua một hồi hạo kiếp, thời đại biến đổi, kia không phải điều ta muốn. Ta muốn mặc kệ thế giới này trưởng thành, cũng bao dung cho bọn họ trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh mẽ, thậm chí là vượt qua thế giới của chúng ta.
Quả là không thể tưởng tượng được đúng không?
Đây là sự độ lượng do ta đã sống hơn hai ngàn năm... Thời đại Ma dược cường thịnh ngàn năm, đã là một bãi nước lặng, không gởi nổi một gợn sóng, nếu như xâm lấn thế giới này, bọn họ sẽ phát hiện chính mình đã rất cường đại, hơn rất nhiều so với thế giới này, như vậy thì bọn họ càng không có ý tiến thủ.
Bài ca của nhân loại là bài ca về dũng khí, chỉ có tử vong và khốn cảnh mới có thể mang đến dũng khí, mang đến cho ta nhiều kinh hỉ hơn, lực lượng ngang nhau, mới là đối thủ mà ta muốn!”
Đôi mắt nàng cong thành trăng non, có chút đẹp lại mang theo khát khao.
Thư sinh vẫn đọc sách.
“Ta muốn có người có thể mang đến chân lý tử vong cho ta!”
“Ngươi không cảm thấy lửa đỏ máu tươi của mình rất xinh đẹp sao? Đó là màu của Tường Vi, là tử vong chi hoa.”
“Luận cùng cảnh giới dưới Thần, thế gian còn có ai cao hơn ta sao? Ta thật là quá cô độc... Thời đại Hoang Cổ với Thiên Đế mạnh nhất Đế Kỳ vượt ngang qua thế kỷ, cùng với Đạo Trường Sinh... Ngươi biết không, khi ta nghe thấy lịch sử của thế giới này thì đã hưng phấn cỡ nào không?” Mái tóc dài của nàng như rắn vặn vẹo, lúc này lại buộc thành một bó đuôi ngựa màu đen, tăng thêm vài phần nhu hòa.
“Nếu như ta có thể ngược dòng thời gian sinh ra tại thời đại Tây Kỷ Nguyên thần thoại kia thì tốt biết bao nhiêu. Ta thực sự hướng tới những Thiên Đế cổ xưa của thế giới này, một đám tuyệt thế thiên tài đáng sợ, chỉ là nghe về nhân sinh của bọn họ thôi đã khiến cho ta kích động đến cả người run rẩy, muốn xem tư thế tuyệt thế oai hùng của bọn họ.... Nhưng mà hiện tại, cũng chưa muộn, thế giới này vẫn còn tồn tại Thiên Đạo, Đạo Trường Sinh hóa thân thành thiên địa, ta rất chờ mong trận chiến với hắn...”
“Kia có lẽ là cuộc chiến mạnh nhất dưới thần đi. Ta rất chờ mong, hơn nữa còn ấp ủ và tích lũy...”
Nàng như là đang nói hết tâm tình của mình với người nào đó.
Cả đời của nàng, từ lúc nhỏ chỉ có thể nói hết cho lão sư Circe của mình, nghe theo nàng dạy dỗ mà trưởng thành, sau này không còn có bất luận người nào có thể tin cậy nữa, ở trong mắt người ngoài, nàng vĩnh viễn là Tử Vong Đại Đế Medusa tàn nhẫn độc ác.
Nếu là sinh mệnh mang trí tuệ, nàng kiên quyết sẽ không mở miệng, nhưng mà trước mắt lại là một người gỗ mờ mịt đang đọc sách.
“Ngốc trong một thế giới hoà bình, hưởng thụ sự tối cao dài đến ngàn năm, làm Ma Thần khởi nguyên thống trị khắp đại địa, được vô số sinh linh hâm mộ, nhưng ngươi sẽ không hiểu, đây không phải cuộc sống mà ta muốn.” Nàng ở bên ngọn đèn dầu lay động, cúi đầu không ngừng viết lên trang giấy.
“Một ngàn năm nay, ta càng ngày càng không giống chính mình..... Ta ngủ say trong bình tĩnh, cô tịch đã thấm vào trong xương cốt. Thậm chí rất nhiều năm qua, ta đều không ngừng mơ thấy một đạo thân ảnh phát ra thần quang, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, nó liền dần chồng lên với chân lý Vu sư mà ta đang truy tìm....” Nàng thất thần nhìn ánh nến, ngọn lửa sáng loáng nhảy lên, lẩm bẩm ra tiếng.
“Ta rất chờ mong một hồi tử vong diễm lệ... Cũng như ta đang hướng tới chân lý....”
Thư sinh vẫn đang viết, giống như một con rối gỗ.
“Ta lại muốn ngủ... Ngươi, học tập trước đi.”
Dù biết đối phương căn bản là nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn thu liễm thần sắc, mở miệng theo thói quen.
Nàng bắt đầu nằm ở trên giấy trên bàn sách, yên lặng nhìn thư sinh đang đọc sách dưới ánh đèn, dần dần đi vào giấc ngủ.... trong hốt hoảng, gương mặt chất phác thư sinh trong nháy mắt dường như chồng lên với gương mặt của Thần Sáng Thế được bao phủ trong vầng sáng kia. Nàng bỗng nhiên lẩm bẩm ra tiếng, “Ta muốn nhìn chân lý một lần nữa...”
Xôn xao!!
Ánh lửa hung hăng lay động trên vách tường.
Gió nổi!
Cửa sổ không ngừng lay động, tựa hồ như mưa gió sắp đến.
Thiếu niên đọc sách kia vẫn chất phác như cũ, đang đọc sách trong đêm, qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở hai tròng mắt, buông thư tịch trong tay xuống, đứng lên đóng cửa sổ lại.
Hứa Chỉ nhìn Xà Phát Nữ Yêu đang ngủ trên bàn trước mặt, mặc một bộ hắc y, phác họa ra đường cong tuyệt mỹ, trong tú lệ còn khiến cho người ta cảm thấy anh khí mười phần, nhịn không được liền xoa mái tóc kỳ lạ của nàng, cảm khái.
“Medusa, vẫn điên cuồng như cũ....”
Gương mặt thanh niên bình thường của Hứa Chỉ đứng lên, trong ngọn đèn dầu lay động, lần thứ hai tiếp xúc gần gũi với Medusa, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng.
Không nghĩ tới, nàng vậy mà ngay cả thế giới của mình cũng không màng, thậm chí còn muốn chờ đợi đối phương trưởng thành. Nàng muốn một đối thủ kinh diễm đủ cường đại, đẩy mạnh tiến độ tiến về phía chân lý của mình!
-----