Bà lão lên xe ngựa, chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước.
Đạp đạp đạp!
Bụi bay mù mịt, uy áp chậm rãi tỏa ra. Ngay lập tức những võ đạo tông sư ẩn núp ở chỗ tối xung quanh cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, vừa nhìn lại thì đã sớm không thấy bóng dáng xe ngựa đâu.
“Không hổ là Bách Hiểu Sinh!”
“Xuất quỷ nhập thần, tựa như phép thuật của Thần Tiên.”
...
Không ít người than thở.
Manh Muội và Hồ Hải Hàn, Medusa đều vô cùng điệu thấp. Ngược lại là do Bách Hiểu Sinh dạy bảo Hồ Nhân Nông làm thanh danh lên cao, lại thêm Manh Muội điên cuồng bịa đặt, vì thế bên trong xe ngựa coi như lấy Bách Hiểu Sinh làm chủ.
Chiếc xe ngựa chạy xóc nảy, vậy mà khiến cho vị lão nhân cụt tay kia dần dần rơi vào hôn mê, dường như toàn thân vô cùng mỏi mệt.
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn vuốt ve gương mặt già nua của bà lão,
“Lão nhân cụt tay này không có bất kỳ tu vi gì, nàng thật đáng thương! Có sinh lão bệnh tử, nàng mới chỉ bảy tám mươi tuổi, đây chính là phàm nhân...”
Soạt!
Hồ Hải Hàn bắt đầu dùng pháp lực, dần dần ôn nhuận thân thể già nua của nàng, không ngừng cảm ứng,
“Thời gian trước, dường như từng có cao nhân ôn nhuận thân thể nàng, tuy nhiên nàng đã từng bị trọng thương. Người bình thường mà có thể sống đến bây giờ, đã là chuyện vô cùng ghê gớm rồi, nhưng tuổi thọ đã không còn mấy năm nữa.”
“Nàng là ai?”
Manh Muội không khỏi quay sang hỏi Bách Hiểu Sinh, không tin phàm nhân già yếu này sẽ bình thường như vậy.
“Trao đổi đồng giá.”
Bách Hiểu Sinh mở miệng nói.
Manh Muội nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, phun ra một chút học thức.
Đây là nội tình những năm này của nàng. Mặc dù nàng là cá ướp muối, nhưng không có khả năng không nghiên cứu, đây đều là thành quả nghiên cứu hạch tâm cơ mật của nàng. Nhưng mà, tất cả những thứ này đã sớm bị ép ra ánh sáng rồi...
Vì vậy, nàng mới muốn trao đổi với hắn một lần.
Bách Hiểu Sinh vẫn mang sắc mặt thanh đạm, bình tĩnh từ từ đáp lời:
“Liễu Ôn Kiếm, vị thích khách mạnh nhất trên giang hồ, là sát thủ đứng đầu trên bảng chữ Thiên, là một người bình thường không hề có tu vi.”
“Liễu Ôn Kiếm, là tên nam giới sao?”
Manh Muội mở to hai mắt, giật mình đứng người lên,
“Đợi một chút! Lời nói của ngươi có mâu thuẫn!! Nói nàng là thích khách số một trên giang hồ, nhưng làm sao nàng lại là một người bình thường chưa từng tu luyện qua?!”
Manh Muội tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía lão phụ nhân này,
Là một người bình thường, thậm chí còn không phải là võ giả cấp một. Hơn nữa, nàng còn là người tàn tật cụt một tay, vậy mà lại là thích khách đệ nhất trên Thiên bảng lừng lẫy giang hồ?
Nàng đã làm như thế nào?
Cả giang hồ điên rồi sao!
Lấy khả năng của một người bình thường ám sát những Tông sư võ đạo có tu vi Tử Phủ cảnh, Đạo Cung cảnh?
Nên biết rằng, cho dù là cấp bốn Tử Phủ cảnh cũng đã là cường giả một phương. Nếu đổi thành thế giới Vu sư thì chính là Vu sư cấp bốn... Ảnh hưởng lan tỏa từ cuộc chiến có thể hủy diệt một khu rừng. Người bình thường làm sao có thể ám sát nổi?
Chuyện này căn bản là không thể nào!
Nếu như là thế giới Vu sư thì còn có chút khả năng, dù sao Vu sư có thân thể yếu ớt.
Nhưng những vị võ đạo Tông sư này, mỗi người đều hít thở như rồng, nhục thân cứng cỏi, cho dù ngủ thiếp đi cũng không phải người bình thường có thể ám sát được! Có cầm đao cũng không thể đâm thủng làn da, chỉ một hô hấp đã đủ thổi bay người bình thường!
Lão phụ nhân cụt tay rất bình thường này!??
“Nhất định là do trang giấy kia!”
Ánh mắt Manh Muội dần dần sáng lên. Phía trên đó nhất định ẩn chứa một bí mật nghịch thiên, có thể giúp cho một người bình thường không có tu vi đánh giết cấp năm Đạo Cung cảnh!
Hai mắt nàng sáng như tuyết, dường như rõ ràng ý nghĩa của việc trao đổi đồng giá, quả thực trị giá một vị Thiên Đế.
Nàng lập tức lấy ra trang giấy đầy chữ viết kia, phía trên dường như là lít nha lít nhít thủ pháp của thợ rèn đúc kiếm, hoàn toàn xem không hiểu. Chỉ thấy bên trên viết một loạt chữ nhỏ:
“Thương Hàn Kiếm.”
Dường như là một loại bí tịch rèn đúc binh khí nào đó.
“Thương Hàn Kiếm?”
“Đây là cái gì?”
Hai thiếu nữ, cả thầy lẫn trò đều kinh ngạc, ríu rít thảo luận ở bên trong xe ngựa.
“Nói đến đệ nhất thích khách?”
Ở bên cạnh, đồ đệ tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn đột nhiên thất kinh nói:
“Vị lão phụ nhân này là đệ nhất trên Thiên bảng, Liễu Nhân Đồ!?”
“Đồ nhi ngoan, ngươi nhận ra sao?”
Manh Muội hỏi.
“Thiên hạ đệ nhất Nhân Đồ, làm sao có thể không biết cái tên thích khách Nhân Đồ này? Võ đạo Tông sư thần bí nhất, không biết là nam hay nữ, đã từng đi lại trên giang hồ. Một đêm khi mọi người đang trong giấc ngủ say, vị thích khách này ra tay đồ sát liên tiếp mấy môn phái, trong đó có không ít Tông sư Đạo Cung cảnh đỉnh phong chết trong giấc ngủ. Làm sao có thể không biết chứ?”
Hồ Hải Hàn lắc đầu,
“Lão sư, ngài thường thường bế quan ngủ say, ta lái xe đi lại giang hồ đã từng gặp qua nàng một lần, lúc đó ở bên trong một quán rượu phương Nam. Ấn tượng khắc sâu nhất về hắn chính là, hắn vĩnh viễn khoác trên người áo choàng đen, không có bất kỳ khí tức cường giả nào hết, phảng phất là một người hoàn toàn bình thường!”
Nên biết rằng, không có cường giả nào có thể che giấu khí tức của mình một cách hoàn mỹ, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra. Vì vậy, nàng mới là thích khách đệ nhất thiên hạ.
“Có lẽ... Vị thích khách đệ nhất này, nàng thật sự là một người bình thường, không có bất kỳ tu vi gì.”
Manh Muội khó có thể tin, cảm thấy thật sự đáng sợ, lúc nhìn về phía nữ tử kia thì đầy vẻ khó có thể tưởng tượng nổi.
Hồ Hải Hàn tiếp tục nói,
“Đó là thời đại hưng thịnh cách đây hơn năm mươi năm. Lúc đó Lục địa thần tiên Đoạn Thiên Vũ vẫn chưa phá toái hư không, mà Liễu Nhân Đồ đã sắp phá toái hư không, bước vào Tiên giới.”
Lúc đó tin tức này sôi trào náo nhiệt, chấn động cả giang hồ.
Vị thích khách này vung kiếm chém vỡ hư không, gầm thét vang vọng trời xanh,
“Dám hỏi, trên trời có Tiên giới hay không?”
Nhưng đáng tiếc.
Cuối cùng Liễu Nhân Đồ không phá vỡ Thiên kia, mà trường kiếm lại vỡ nát, máu vẩy trên mặt đất, trọng thương không biết tung tích.
Vào lúc đó, câu chuyện này đã trở thành đề tài bàn luận trong những quán rượu và trà lâu, người người đều cảm thấy may mắn vì cái chết của hắn, cũng đang cười nhạo hắn thiêu thân lao đầu vào lửa, không biết trời cao đất rộng.
“Ỷ vào thiên tư trác tuyệt, dám đại nghịch bất đạo như thế, có can đảm vung kiếm khai Thiên?”
“Liễu Nhân Đồ thực sự là đệ nhất kỳ tài trong giang hồ, thế nhưng cuối cùng cũng vẫn lạc. Không có ai nhìn thấy hình dáng của hắn, thậm chí không rõ ràng là nam hay nữ!”
Khi đó, người người đều e ngại Thiên.
Lúc đó, Lục địa thần tiên Đoạn Thiên Vũ đã hai trăm tuổi, ẩn cư năm mươi năm không xuất thế. Nếu tính toán bối phận, tất cả nhân sĩ giang hồ đều là cháu chắt không biết bao nhiêu đời của hắn. Sau đó nghe nói, dường như hắn có quen biết với đời sau của Liễu Nhân Đồ, từng gặp mặt nhau một lần, thở dài nói,
"Liễu Nhân Đồ, muốn giết người, tự giết mình trước!
-----