Thục đạo bỗng nhiên xuất hiện kéo dài gần tám trăm dặm, hóa thành một dãy núi to lớn, vắt ngang Thục địa và Triều đình.
Từ đó về sau,
Ở vùng Bắc Thục địa, long mạch bị chém đứt, rất khó để tiếp cận, thuộc về man di, các hiệp khách xuất hiện khắp nơi, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, không chịu sự quản chế của triều đình.
Vương Triều Đại Chu lại khó có thể dọn dẹp Thục địa, chỉ có thể thay đổi phương hướng, một tôn Đại nho ra tay, chính trực quang minh kinh sợ quỷ thần, dọn dẹp cổ tộc ăn thịt người ở Vân Sơn Đại Trạch. Nhưng Cổ tộc rất thưa thớt, những người mạnh mẽ đều bí mật ẩn núp vào sâu trong các núi lớn, khó có thể quét dọn.
Vương triều Đại Chu lại chuyển hướng sang nơi của man vu. Ai ngờ man tộc là hậu nhân của Tổ vu, thân hình vô cùng to lớn, cũng noi theo Đại Chu thành lập Vương triều, đặt tên là Nam Chiếu Quốc, thiết lập chế độ quan chức lập Quốc sư.
Trong chớp mắt, thực lực chia ra bốn hướng, man tộc Nam Chiếu Quốc, nhân tộc Vương Triều Đại Chu, Thục đạo võ nhân hiệp khách, đại trạch yêu ma Cổ tộc.
Nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới.
Là một thời đại thuộc về Võ đạo, Nho đạo, cũng thuộc về Kiếm tiên.
Vương triều Đại Chu năm thứ 339.
Tháng 6, Chưởng môn Thục Sơn tuyển chọn đệ tử cho Thục Sơn, giọng nói của nàng vang vọng khắp Thục địa.
“Nhân đạo mịt mờ, Tiên đạo mênh mông, Quỷ đạo nhạc hề, đời người như cánh cửa, Tiên đạo quý sinh, Quỷ đạo cuối cùng...”
“Bài kiểm tra nhập môn đầu tiên của đệ tử Thục môn là có duyên tới được Thục Sơn!”
Trong một ngày này, trên ngàn dặm Thục đạo có vô số người phàm cõng trên lưng hành trang, tiến vào Thục đạo.
Nhưng Thục đạo thực sự rất khó đi, tu luyện kiếm tiên không giới hạn tư chất, nhưng cần phải có nghị lực kinh người, đau nhức khi mất đi cánh tay, thậm chí rất nhiều người còn không leo lên được Thục đạo, ăn không biết bao nhiêu là khổ, đến mức có người khoa trương nói rằng việc này còn khó khăn hơn cả việc phá vỡ tiên môn.
Vì thế dân gian nói rằng, Thục đạo khó khăn, khó ngang với lên trời.
Thanh danh của Bạch y Kiếm Tiên cụt tay Liễu Ôn Kiếm đã vang vọng khắp thiên hạ. Dãy núi Thục Sơn gập ghềnh hiểm trở đứng ở nơi cao chót vót, được vô số phàm nhân hướng tới. Đã qua hơn một năm nhưng một số tông môn và triều đình vẫn còn không ngừng thu thập tin tức.
“Thục Sơn kia, thật là cổ quái.”
“Đệ tử của bọn họ đều cụt tay, không có ngũ cốc lương thực gì cả, trung tuần mỗi tháng đều ngự kiếm xuống núi mua sắm đồ ăn, rau dưa, có ốm đau khó khăn như người bình thường.”
“Thậm chí, hiện tại một số đệ tử cấp thấp không có kiếm khí tẩy rửa để kéo dài tuổi thọ thì còn có bệnh tật. Bọn họ cũng đi tìm thầy thuốc trị bệnh giống như những bách tính phàm tục.”
“Sao lại có thể nhỏ yếu như thế, thật sự là phàm nhân? Tu kiếm không tu thân?”
.....
Không ít Thánh tông trong giang hồ, các đại môn phái võ đạo lánh đời dùng võ nhập thánh, một quyền của bọn họ có thể phá vỡ núi cao, thân hình mạnh mẽ bất diệt, có thể so với đạo pháp tiên môn của thánh địa thời Tây Kỷ Nguyên.
Bọn họ tu đến mức tận cùng, dần dần sẽ không phải chịu nỗi khổ của phàm nhân nữa. Ăn vào tiên căn linh khí, chỉ cần không bị hao tổn do chém giết thì thậm chí có thể ích cốc mấy tháng, không dính khói lửa phàm tục, thân thể sạch sẽ.
Mà phái Thục Sơn lại giống như một môn phái phàm tục vậy.
Một ngày này, dưới chân Thục Sơn có vô số phàm nhân từ các thành trấn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Một đạo ánh sáng năm màu hiện lên, có người ngự kiếm phi hành, có một tiếng cười to vang vọng cả thiên địa.
“Ngự kiếm thuận gió tới, tiêu dao trong thiên địa!”
Thanh âm vang vọng khắp núi non Thục Sơn.
Là Chưởng môn Liễu Ôn Kiếm của Thục Sơn. Nàng gần như cứ cách mấy ngày sẽ ngự kiếm đi xa, giao lưu với Bách Hiểu Sinh.
Phàm nhân của thành trấn phụ cận đều không còn lạ gì nữa, cũng chỉ nhìn lên không trung quan sát, có không ít người hâm mộ.
Thậm chí một số đứa trẻ được cha mẹ dắt đi, cầm trống chỉ vào không trung, kêu to giòn giã, “Mẫu thân! Ta về sau cũng muốn tiêu sái như vậy. Kiếm tiên tỷ tỷ quả thật là kiêu ngạo của phàm nhân chúng ta, ta muốn lên Thục Sơn!”
“Phải gọi là Chưởng môn Thục Sơn.” Mẫu thân nhắc nhở.
....
Khách điếm về đêm, đường phố là một mảnh tĩnh mịch.
“Ta lại tới nữa.” Liễu Ôn Kiếm sải bước về phía trước, ngồi bên cạnh Medusa và Bách Hiểu Sinh. Ba người lần thứ hai tạo nên một cộng đồng học tập, các nàng lấy Bách Hiểu Sinh làm trung tâm, từng người đưa ra các vấn đề để thảo luận, không can thiệp vào chuyện của nhau.
“Kiếm ý của ta như thế nào?” Liễu Ôn Kiếm đột nhiên hỏi.
“Rất tốt.”
Medusa cúi đầu, lật xem sách vở, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Ta muốn chém ngươi thì thế nào?” Ánh mắt của Liễu Ôn Kiếm sáng quắc, kiếm ý tận trời, lạnh lùng nói: “Lão sư Bách Hiểu Sinh, ta muốn mời người đến Thục Sơn, không vào thế gian, không vào Tiên giới, càng không thể để ngươi quay về Ma giới.”
Không đầy mười năm nữa thì Ma giới sẽ mở ra thông đạo thế giới để xâm lấn, nàng đã biết chuyện này.
Vị Ma Thần khởi nguyên này buông xuống, chính là đang thăm dò mảnh đất này.
“Ngươi còn chưa được, hiện tại không cần tự tìm đường chết.”
Medusa cười nhìn nàng, “Ta rất quý trọng ngươi, ngươi là một phàm nhân độc đáo, một kiếm khách thế gian, sắc bén tận trời nhưng thọ mệnh ngắn ngủi. Dù ta đã giúp ngươi một lần thì cũng không thể giúp ngươi lần thứ hai, thọ mệnh còn lại của ngươi sẽ không vượt qua trăm năm...”
Kiếm tu là một đạo cực đoan, nếu như tu luyện nó thì sẽ không thể tu luyện cái khác. Dù là hệ thống tu luyện kinh mạch của thế giới Hoang Cổ cũng không ngăn nổi sự ứ đọng này, cũng không thể tu luyện minh tưởng hay là hệ thống ma dược siêu phàm.
Ánh mắt của Medusa rất vui sướng, phảng phất thấy được châu báu trân quý, ôn nhu vuốt ve mái tóc đen nhánh của thiếu nữ phàm nhân diện mạo bình thường này, “Kiếm khí sát phạt, chiến ý kinh người, ngươi đúng là một đóa hoa rực rỡ, giây lát lướt qua... Con đường của ngươi rất độc đáo, lộ ra một cỗ nghịch ý, tuy rằng bị giới hạn bởi năm tháng lại cũng không hẳn là vậy. Ta hy vọng trước khi ngươi chết già, có thể đuổi kịp người sống ngàn năm như ta, đánh một trận với ta.”
“Không được sờ ta.” Thiếu nữ phàm nhân trừng nàng, ánh mắt lộ ra ác ý.
“Được.” Medusa cười nói.
Trên thực tế tu vi của Medusa đã sớm bị đình trệ.
Tuy rằng nàng đã sống hai ngàn năm, nhưng trước đó còn có Đạo Trường Sinh tu luyện không đến 300 năm. Thời điểm hắn đối chiến với Đế Kỳ thì chân thân Bàn Cổ đã có thể đánh thế giới thành mảnh nhỏ, chiến lực đã gần với Tà Thần Cthulhu như nàng.
Mà sau khi Đạo Trường Sinh đi đến đỉnh cao cũng bắt đầu dừng lại. Kể từ năm đó hắn đối chiến Đế Kỳ đến bây giờ đã qua rất lâu, chiến lực gần như không tiến thêm chút nào.
Bọn họ bị kẹt lại ở cảnh giới Bán Thần, dù cho có vô địch trong cùng cảnh giới thì cũng sẽ bị kẻ tới sau đuổi kịp, trừ khi bọn họ đột phá cảnh giới cấp tám... Khi đó họ mới có thể mở rộng tiềm lực và độ cao.
-----