Khí tràng giao phong, sát ý liên miên không dứt trong gian nhà.
Manh Muội và đồ đệ tránh ở bên cạnh cũng bắt đầu cảm thấy thực đáng sợ.
Hai người kia vậy mà lại đang tranh nhau một con mọt sách không có ý thức, chỉ biết học tập!
“Quả nhiên, nhiệt tình yêu thương học tập sẽ khiến người ta muốn đoạt tới tay.” Manh Muội nỉ non tự nói.
Tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, “Sau khi Liễu Ôn Kiếm biến trở về từ lão phụ nhân thì nàng đã trở nên hung dữ hơn! Đây mới là Nhân Đồ chân chính lúc tuổi trẻ sao? Mang đến cho ta một loại cảm giác bá đạo, ngay cả Ma thần cũng dám tranh phong... Nhưng tại sao Mặc Thu Lệ tỷ tỷ bị mắng lại càng thêm vui vẻ?”
“Ngươi còn quá nhỏ.”
Manh Muội ghé vào trên cửa sổ, lắc đầu, “Nàng chính là một người cuồng M! Người ta sợ nàng, quỳ nàng thì nàng liền muốn đánh chết đối phương, mà những kẻ mắng nàng, bày ra bộ dáng một ngày nào đó muốn đánh chết ngươi thì nàng ngược lại lại cười đến vui vẻ.”
Hả???
Đồ đệ trừng lớn đôi mắt, tỏ vẻ không hiểu nổi sự theo đuổi của cường giả.
Manh Muội chắp tay sau lưng, vẻ mặt thâm trầm nhìn ba người nhiệt tình yêu thương học tập đang ngồi tại bàn sách kia, “Đồ nhi, nếu có một ngày ngươi đi đến đỉnh cao của thế giới này, là mộng tưởng mà tất cả mọi người tha thiết ước mơ, có tiền tài, quyền thế, mọi việc đối với ngươi đều dễ như trở bàn tay, khi đó ngươi sẽ hiểu thứ bọn họ theo đuổi là cái gì.”
Dù cho hiện tại Manh Muội có hiểu, nhưng vẫn tỏ vẻ không thể lý giải bọn họ!
Nhưng mà giả bộ như vậy thực sự là đã nghiền!
Quả nhiên, ánh mắt của tiểu hồ ly Hồ Hải Hàn lập tức lấp lánh sáng lên, càng thêm sùng bái sư phó, hóa thành một bảo bảo tò mò, “Vậy lão sư, người khai thiên tích địa, trải qua mấy thời đại thần thoại, sống cả ngàn năm, đi đến đỉnh của thế giới, vậy thứ người theo đuổi chính là ngủ mỗi ngày sao?”
Manh Muội:???
Thứ ta theo đuổi là đi ra ngoài ngắm cảnh, xem kịch có được không!
Ta mới sống hơn 60 tuổi! Người ta vẫn là một tiểu bảo bảo, vẫn là một thiếu nữ, còn trẻ hơn nhiều so với người chân chính sống mấy trăm năm như ngươi!
Manh Muội cảm thấy đã chịu phải bạo kích của đồ đệ!
...
Ngắn ngủi không đến 6 năm, tin tức thứ nhất lại truyền đến lần nữa.
Thục Sơn kiếm phái, Liễu Kiếm tiên đột phá cảnh giới Động Hư Đại Đế.
Trước khi nàng suy yếu, Bệnh Đã kiếm đã là thần kiếm cảnh giới thứ sáu. Hiện tại đoạn kiếm đã được đúc lại, trải qua ba mươi năm trầm luân của phàm nhân, lúc này tâm cảnh đã là cảnh giới thứ bảy Động Hư, như vậy là có thể đem Bệnh Đã Kiếm đẩy tới cảnh giới thứ bảy.
Kiếm ý đến thì cảnh giới của kiếm có thể được đồng bộ một cách nhanh chóng.
Nhưng vẫn cần có năng lượng của một một vị Thiên Đế cùng với các loại vật liệu rèn chí bảo. Nàng du tẩu khắp triều đình, các đại môn phái giang hồ, hung hăng cướp đoạt một chút, lập tức liền gom đủ tài liệu đúc kiếm để đột phá Thiên Đế.
“Một mạch Kiếm tiên cực kỳ hao tổn tài nguyên.” Sắc mặt Liễu Ôn Kiếm bình tĩnh, trong ngọn lửa thiêu đốt, không ngừng rèn Bệnh Đã Kiếm, “Phảng phất giống như động không đáy vậy, hơn nữa chiến lực nghịch thiên, nhưng không vĩnh hằng, chỉ có thọ mệnh ngắn ngủi của phàm nhân.”
“Thế đạo luôn công bằng, ta không tu kiếp sau, chỉ cầu huy hoàng trước mắt, phải khiến cho thiên hạ biết rằng ta đã từng tồn tại tại đây đi.”
Vương triều Đại Chu, năm 345.
Chưởng môn Thục Sơn Liễu Ôn Kiếm đột phá Thiên Đế, thiên địa chấn động, tiên môn mở rộng ra.
“Phàm nhân làm Thiên Đế, quả thực là không thể tưởng tượng được!”
Thiên Giới hay thế gian đều kịch liệt chấn động.
Phàm nhân của một giới vậy mà lại có được chiến lực của Thiên Đế?
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, tại Đông Kỷ Nguyên này, đã xuất hiện người có thể hướng thời đại đi về phía cường thịnh, là người cái thế vô địch nhất. Thiên Đế trấn áp toàn bộ hào kiệt thiên kiêu đương thời đã xuất hiện.
Một vị Đại Đế cái thế vô song bắt đầu trấn áp một thời đại mới!
Thời đại Tiên giới cổ xưa, các đại Thiên Đế, Thần Nhân đều buông xuống Thục Sơn, đưa tặng tiên trân dị bảo, chúc mừng Thục Sơn.
Trên mặt đất, toàn bộ môn phái giang hồ, tông sư nho đạo của triều đình, lục địa thần tiên Đoạn Thiên Vũ đều tiến đến chúc mừng, uy thế cường thịnh, có một không hai.
Ầm vang!
“Nhân đạo mù mịt, tiên đạo mênh mang, quỷ đạo nhạc hề, đời người như cánh cửa, tiên đạo quý sinh, quỷ đạo cuối cùng...”
Trên đài tẩy kiếm Thục Sơn, khắp nơi đều là gạch lát màu xanh lá với phong cách cổ xưa tang thương. Mười mấy đệ tử Thục Sơn, một tay múa may trường kiếm, đang tiến hành diễn võ, thanh thế chấn động, từng đạo kiếm ý phóng lên cao.
“Hay!”
Vô số nhân sĩ giang hồ đang xem ở bên ngoài.
Bên trong nội điện, một vị tồn tại cổ xưa với hơi thở mênh mông cuồn cuộn đang đàm phán. Đây chính là Thiên Đế của thời đại cổ xưa buông xuống Thục Sơn.
Một nữ Bạch y Kiếm tiên cụt tay cõng một thanh thần kiếm lưu ly, phát ra ý sát phạt ngập trời.
Thiên Đế Hư Vi lên tiếng, nhịn không được mang theo sự kính nể: “Chỉ tu chiến lực, không tu trường sinh, chiến lực của ngươi đã gần với ta... Chỉ sợ qua mấy năm nữa thì sẽ vượt qua… Nhưng mà đó cũng là đương nhiên, lúc này chúng ta vẫn đang ở tuổi trung niên, ngươi cũng vừa mới bước vào trung niên.”
Ánh mắt của nàng ít nhiều có chút tiếc hận.
Sinh mệnh là tương đối, có thể xem như đối lập, nhưng tuổi là tương đồng.
Liễu Ôn Kiếm lúc này đã bước vào trung niên, không đến hai mươi năm nữa chỉ sợ sẽ phải già đi. Không đến trăm năm, một Thiên Đế kiếm đạo với chiến lực kinh thiên cũng sẽ ngã xuống.
Phần Đằng Thiên Đế tắm mình trong thần quang, mỉm cười khen ngợi: “Nữ tử kỳ tài như thế, trước nay chưa từng có. Con đường cực đoan, lấy chính thân thể mình làm kiếm, nghịch ý trời cao, một cỗ nghịch ý, chỉ tranh đương thời, không cầu vĩnh hằng.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Liễu Ôn Kiếm trả lời.
Do dự một lát, Hư Vi mở miệng, đưa ra một phần thư tịch, “Đây là Thiên Đạo lệnh cho ta đưa tới, là Cửu Chuyển Huyền Công. Trước đây trong thiên địa có hai con đường để tu luyện.
Một là hội tụ kinh mạch, mở ra thức hải thiên địa ở trong đầu.
Hai là hội tụ kinh mạch, mở ra đan điền thiên địa ở trong bụng dưới.
Kiếm đạo của ngươi khiến kinh mạch của phàm nhân bị ứ đọng, lấy phương pháp đúc kiếm rèn khí, cánh tay làm chùy rèn, mở ra kinh mạch bị ứ đọng, ngưng tụ đan điền nơi tay cánh tay, sau đó lại đem nó chém xuống, tâm ý tương thông, lấy khí nhập đạo...
Mà kiếm đạo, nếu như đã lấy cánh tay để ngưng tụ đan điền thì có lẽ cũng có thể tham khảo Cửu Chuyển Huyền Công, lấy kiếm tu Cửu Chuyển Huyền Công, khai mở nên một mảnh thiên địa.”
Phần Đằng lại cười bổ sung: “Chiến lực của ngươi vốn dĩ đã nghịch thiên, hơn nữa nếu Bệnh Đã Kiếm tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công thì bên trong sẽ có chín khiếu, đi ra con đường phàm nhân của chính mình. Trong tương lai có lẽ sẽ có thể so với hình thái mạnh nhất của chân thân Bàn Cổ.”
Hai vị Thiên Đế đến mời nàng vào chín tầng trời, trở thành Thiên Đế một phương.
Đây là vinh quang vô thượng đối với phàm nhân, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, nàng muốn ở lại Thục Sơn, dạy dỗ đệ tử như cũ.
Thọ mệnh của nàng không dài, đã là phàm nhân cho nên cứ lưu luyến hồng trần thế tục đi.
-----