Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 485: Truy Tìm Nguồn Gốc Của Nhân Loại (Thượng)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 485: Truy Tìm Nguồn Gốc Của Nhân Loại (Thượng)

Levis đã 32 tuổi, được trao tặng rất nhiều giải thưởng và huân chương, thậm chí có được vinh quang tối cao suốt đời của hai đại Đế Quốc nhân loại, Giáo sư hoàng gia, Viện trưởng của học viện khoa học kỹ thuật hàng đầu, Đại Hiền Giả của nhân loại...

Nhưng trong Đế Quốc nhân loại, tuổi thọ trung bình đều là 30 tuổi, bất luận là địa vị của hắn cao như thế nào đi nữa, thì hiện tại cũng đã trở thành một ông lão đầu tóc trắng xóa, chống gậy, run run rẩy rẩy đứng ở trong phòng thí nghiệm.

Hắn biết rất rõ, tuổi thọ của mình đã sắp tận.

Đột nhiên hắn có chút cảm khái, hắn đếm những nhấp nhô trong cuộc đời mình.

Xuất thân từ khu dân nghèo, thời thơ ấu chịu đánh chửi, bản thân lén tự học nghiên cứu tri thức, cuối cùng tình cờ được Đại tiểu thư của gia tộc Weiss khai quật, cung cấp vốn để thành lập sở nghiên cứu điện lực ở trong trang trại Michia.

Sau cùng, hắn không cô phụ sự mong đợi của mọi người, 7 tuổi liền phát hiện ra điện, hơn nửa còn vận dụng, bởi vậy nên nhận được vô số sự giúp đỡ từ khắp mọi nơi, nhận được tài trợ từ các nhà tư bản, các nhà tư bản phương Đông và phương Tây đều dốc túi tương trợ, thành lập ra công ty điện lực Levis.

Thậm chí hiện tại, nó đã phát triển trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất của Đế Quốc nhân loại, với công nghệ kỹ thuật, y tế, tài nguyên hàng đầu trên thế giới, thậm chí là dẫn đầu khoa học kỹ thuật trong suốt 30 năm!

“Cuộc đời của ta, dường như đã đủ huy hoàng rồi.”

Hắn xoay người lại, yên lặng ngồi trên ghế, trong đầu toàn là hình ảnh các cổ đông, nghị viên đang ngươi tranh ta đoạt, chuẩn bị ngay sau khi hắn mất, lập tức nhanh chóng chia cắt di sản của hắn, giải thể công ty hữu hạn Levis.

Công ty tồn tại là nhờ hắn.

Hắn chết, tự nhiên không còn khả năng cạnh tranh cốt lõi, chia cắt tài nguyên chính là lựa chọn tốt nhất, đó cũng là cách làm tiêu chuẩn của người kinh doanh.

Ngay cả bản thân toàn bộ công ty Levis này cũng không nằm ở trên tay hắn, tài nguyên, cổ phần công ty, quyền quyết định, tất cả đều nằm ở trong tay của các cổ đông, từ đầu tới cuối, hắn chẳng qua là một nhà khoa học bị tư bản khống chế mà thôi.

Hắn muốn thoát khỏi nó, nhưng rất khó để thoát khỏi.

“Đây là sự xấu xí của loài người.”

Hắn cười cười, ông lão đầu bạc mặc âu phục màu đen đoan trang này chậm rãi đi tới đỉnh tòa nhà, ngồi lên phi cơ hơi nước loại nhỏ mới nhất vừa được nghiên cứu chế tạo ra, hiên ngang mạnh mẽ, lao vùn vụt trên không trung, quan sát dòng người đi qua đi lại ở ngã tư đường.

“Ta không sợ tử vong, cuộc đời của ta quá mệt nhọc rồi, còn chưa được hưởng phúc, suốt ngày đều ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, có lẽ cứ vậy mà kết thúc cũng rất tốt…Chỉ là, cảm thấy có hơi không lưu luyến các ngươi được, sợ tâm huyết và nghiên cứu cả đời của ta, không được ứng dụng tốt…Ta cũng muốn nhìn xem, nền văn minh khoa học kỹ thuật của xã hội loài người trong tương lai có thể phát triển đến mức nào…Trí tuệ, thật sự là năng lực hùng mạnh nhất của con người.”

“Lão sư…”

Một người đàn ông đứng ở phía sau nhịn không được mà lên tiếng, chua xót nhìn ông lão này.

Người này được xưng là người nam nhân gần với Thần nhất!

Được xưng là người xuyên đến từ tương lai - Levis, 1 tuổi học được ngôn ngữ của hai đại Đế Quốc nhân loại, 7 tuổi phát minh ra điện năng, 12 tuổi phát minh ra dòng điện xoay chiều, sau đó là các lĩnh vực to lớn khác, quả thực là khiến cho người khác trố mắt đứng nhìn!

Đây là thời đại khoa học kỹ thuật lớn mạnh vượt bậc!

Đồng thời cũng là thời đại khoa học kỹ thuật huy hoàng thuộc về riêng một người!

Hắn rất khó tưởng tượng ra được, sau khi lão sư của mình mất đi, khoa học kỹ thuật của xã hội loài người ở trong tương lai sẽ trì trệ đến như thế nào…

Cho dù, lão sư đã để lại rất nhiều sở nghiên cứu, cho dù, sau đó chúng vẫn có thể hoạt động bình thường, tiếp tục tạo phúc cho nhân loại, thậm chí thiết lập ‘Giải thưởng Levis’, nhưng đám tư bản đáng hận đó, sẽ trực tiếp chia cắt tập đoàn tài chính Levis ngay sau khi lão sư mất đi, toàn bộ các sở nghiên cứu đều sẽ bị phá hủy!

Đây chính là sự đau xót của học giả.

Cũng là trở ngại ngăn không cho xã hội loài người tiến bộ - sự tham lam, bọn họ chú trọng vào hiện tại, mà không lo lắng cho tương lai sau này.

“Nếu như, lại cho lão sư một cơ thể trẻ khỏe, sống thêm một đời nữa, như vậy thật tốt biết bao!”

Vài trợ lý nghiên cứu đứng ở phía sau, nhịn không được mà cười khổ, bọn họ mặc áo blouse trắng, nhìn ông lão đang quan sát toàn bộ thành phố kia.

Ông lão này giống như một vị Thần, có được đầu óc có thể so sánh với Thần.

“Lại cho ta một cơ thể trẻ khỏe?”

Cả người Levis chấn động, cúi đầu quay lại chỗ ngồi bên cạnh phi cơ, trong đầu bắt đầu vẽ ra hình vẽ theo nguyên lý thấu thị,

“Nếu như là đầu óc của người bình thường, thì với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại tuyệt đối không thể làm được. Nhưng mà…”

Lại một năm trôi qua.

Levis dốc hết sức nghiên cứu lĩnh vực y tế, phẫu thuật sọ não.

Ngày 14 tháng 7, một cuộc phẫu thuật bí mật ngay cả các đại cổ đông cũng không biết được mở ra, trước bàn mổ tràn ngập thuốc khử trùng trong bệnh viện, dưới ánh đèn trắng, là một ông lão đang bình tĩnh nằm trên bàn mổ, bên cạnh là một trợ lý trẻ tuổi đang cầm dao giải phẫu.

“Ta muốn sống kiếp thứ 2, cấy ghép cơ thể, tương đương với việc phẫu thuật đổi não, có thể không? Kỹ thuật y tế hiện tại có thể đạt tới trình độ đó không? Nếu thật sự có thể làm được, như vậy khoa học kỹ thuật của chúng ta có thể tiếp tục sống mãi.”

Cạch!

Một âm thanh vang lên, ánh sáng trắng từ bóng đèn chậm rãi hạ xuống.

Đi kèm với sự xuyên qua của lim gây tê là Levis dần dần mất đi ý thức,

“Có thể thành công hay không, bản thân ta cũng không nắm chắc, điều kiện tiên quyết để mọi thứ thành công, chính là đầu óc của ta…chính xác là tuyến tùng, còn việc cấy ghép đầu óc, lấy trình độ hiện tại là không thể được…”

Ngay trong khoảnh khắc này, là lần đầu tiên mà Levis tiếp cận với cái chết gần như thế từ lúc chào đời cho tới bây giờ.

Trong ánh đèn trắng mơ mơ hồ hồ, trong đầu óc của hắn giống như là chiếc đèn kéo quân, hiện lên từng việc từng việc đã từng trải qua trong cuộc đời hắn, thời gian đang quay ngược về, trong hoảng hốt, hắn vậy mà lại nhìn thấy bản thân mình lúc còn sống.

Thanh niên đang cầm cúp hưởng thụ sự hô hào của quần chúng, hưởng thụ vinh quang trên thế gian…

Thiếu niên theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu điện lực ở trong trang trại…

Thời thơ ấu đáng thương ở trong xóm nghèo…

Ban đầu, hắn nghĩ đến đây là sẽ kết thúc, nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện một màn quỷ dị, một người nô lệ, bị lãnh chúa mạch khoáng áp bức, đang khai thác khoáng vật ở trong quặng mỏ tối đen…

“Đó là…cha của ta?”

“Tại sao ta lại thấy được ký ức của cha ta?”

Trong đầu hắn cực kỳ mờ mịt, xem ký ức mà cha hắn để lại, thấy được nửa đời trước của người đã sinh ra mình, giống như đèn kéo quân.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng đến cha mình là đã chấm dứt, nhưng hắn lại thấy được ông nội…Tiếp đó, Levis thấy được những tổ tiên của mình, cuối cùng, hắn thấy được ký ức của tổ tiên nhân loại đầu tiên.

Levis bắt đầu run rẩy.

Hắn tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi thứ, thật quá huyền diệu.

Trên thực tế, đây là đặc tính ‘truyền thừa’ của sinh mệnh Silicon, tư duy của con chip không giống với tư duy của sinh mệnh bằng máu thịt, dẫn đến việc ký ức của các thế hệ tổ tiên cứ thế mà tích lũy lên dần, làm cho hắn có thể ngược dòng thời gian đến thời điểm thật lâu trước kia.

-----

Bình Luận (0)
Comment