Ngày thứ hai vừa rạng sáng.
Hứa Chỉ bò lên giường, nhìn ra ngoài sân, bên trong sa bàn một trăm mét vuông, khắp núi đồi dòng sông cỡ nhỏ đều được bao phủ bởi một màu xanh biếc.
Những người khác dù có đi vào trong sân làm khách, bọn họ cũng sẽ không thể nhìn thấy vùng đất nhỏ thần kỳ ở trong vườn trái cây này. Trùng Sào sở trường điều khiển tinh thần lực, tự nhiên cũng có thể can thiệp tinh thần của người khác, từ đó hình thành một loại "Lồng năng lượng tinh thần", can thiệp đến những sinh vật khác, kể cả thực vật và vi khuẩn, cấm chỉ tiến vào trong sa bàn, tạo thành hoàn cảnh cách ly tuyệt đối giữa bên ngoài và bên trong.
Mấy ngày trôi qua, Hứa Chỉ tựa hồ không còn uể oải.
Tóc rụng do hóa trị dần mọc trở lại, làn da màu trắng bạch cũng dần dần khỏe mạnh.
Trong gương là một thanh niên rắn rỏi, bắp thịt cũng trở nên góc cạnh rõ ràng.
- Dừng hoá trị hơn nửa tháng, tác dụng phụ cuối cùng cũng qua, vóc người đã khôi phục lại như lúc trước. Hình thể, gương mặt thậm chí còn càng thêm hoàn mỹ một chút. . . Cái này là do Trùng tộc tử vong một lượng lớn, dần dần phụng dưỡng thân thể của ta.
Trước gương, hắn yên lặng cảm nhận tất cả.
Trùng tộc ở trong sa bàn, sau khi chết, tính mạng và năng lượng linh hồn của bọn nó có thể phụng dưỡng cho Hứa Chỉ. Bộ tộc sinh mệnh càng cao cấp, linh hồn sẽ càng cường đại, hiệu quả cũng càng cường đại hơn.
Đạt được trạng thái như thế này, là vì mấy ngày trước xảy ra hai lần đại tuyệt chủng sinh vật ở kỷ Ám Vũ và kỷ Quang Vũ.
Hai lần sinh vật đại tuyệt chủng, mặc dù là sinh vật nguyên thủy cấp thấp nhất, nhưng số lượng tử vong quá nhiều, cũng có thể tạo được tác dụng không nhỏ. Mãi đến tối hôm qua, mới bị hắn hoàn toàn hấp thu.
- Quan trọng nhất là, tóc đã dài ra!
- Hiện tại tác dụng phụ của hoá trị đã được giải quyết xong, còn cải thiện được thân thể đã hỏng bét này. Nhưng cho dù thân thể có khỏe mạnh cỡ nào, cũng không thể giết chết tế bào ung thư, thậm chí khi thân thể càng khỏe mạnh, tế bào ung thư sẽ càng cường đại. . .
Nhưng dù sao tâm tình của hắn cũng trở nên vô cùng tốt.
Rời khỏi sân nhỏ, hắn cưỡi xe đạp đi đến trong trấn ăn sáng.
Hắn muốn đi dạo một vòng ở trong thôn, dự định khoe khoang mái tóc đen nhánh mới mọc ra của mình, xem ai còn dám nhìn đầu của hắn rồi lộ ra vẻ mặt bi thương nữa.
Hai bên đường đất là ruộng đồng, trên đường thỉnh thoảng cũng có một chút cứt trâu, tràn đầy mùi vị hoài niệm của nông thôn.
Hứa Chỉ bỗng nhiên bị một đại thẩm mập lùn với làn da ngăm đen đang khoác giỏ thức ăn ở bên cạnh gọi lại:
- Ồ, đây không phải tiểu Chỉ sao? Nha đầu Trần Hi nói cháu trở về rồi, thẩm mới đầu còn không tin. . . Cái kia, nghe nói cháu bị bệnh ung thư?
- Đúng!
Hứa Chỉ gật gật đầu.
- Ài, như thế thì không được!
Đại thẩm vừa vội vã vừa kích động nói:
- Cháu mắc phải tuyệt chứng, lão Hứa gia lại không có đời sau, mà con gái của thẩm kỳ thực cũng không tệ, cháu xem. . .
Sau khi biết ta có bệnh nan y, trực tiếp liền giới thiệu con gái cho ta làm đối tượng.
Ha ha ha!
Chắc là biết mình ở trong thành kiếm được ít tiền, trong nhà lại có vườn trái cây cha mẹ lưu lại, muốn chờ sau khi mình chết để kế thừa di sản.
Tóc dài ra rồi, nhưng không có nghĩa ta đã yếu đi.
Hứa Chỉ vừa định từ chối.
- Này, đừng để ý tới bọn họ!
Bên cạnh, tiểu nha đầu mặt tròn Trần Hi liền mang theo mấy đại thẩm vọt ra, hùng hùng hổ hổ nói,
- Tôi nghe mẹ nói bà heo nhà bà cứ cuốn lấy Hứa Chỉ, tôi cũng biết bà muốn gả con gái! Con gái nhà bà xấu xí muốn chết, tính khí nóng nảy, đánh chồng đến nối chạy mất, thế mà lại muốn để anh Hứa Chỉ tiếp bàn.
- Lại là nha đầu thối nhà mày, để tao giáo huấn một chút. . .
Đại thẩm bị gọi là bà heo rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy các vị đại thẩm khí thế hung hăng xung quanh liền sợ hết hồn, quay đầu đi mất.
Hứa Chỉ ngẩn người một chút.
- Hứa Chỉ, em nói với anh này! Bà heo ở thôn chúng ta không phải người tốt, trong mỗi thôn kiểu gì cũng có chút đàn bà chanh chua điêu ngoa. . . Oa!
Trần Hi tùy ý nhìn Hứa Chỉ một chút, nhất thời ngẩn người,
- Anh làm sao lại biến thành như vậy! Hai ngày trước không phải như thế, hói đầu, rất hói . . .
Mẹ Trần Hy là Lý thẩm ở bên cạnh trừng Trần Hi một chút, cười híp mắt nói,
- Nha đầu! Tiểu Chỉ người ta lớn lên là như vậy mà, bây giờ mấy năm mới trở về, lại thay đổi thêm một chút. Đúng, là đẹp trai hơn rất nhiều! Đi! Đến nhà Lý thẩm ngồi một chút.
- Đúng, đến nhà Lý thẩm!
Bên cạnh, mấy đại thẩm đang cầm rổ rất nhiệt tình, nói cười vui vẻ.
- Không phải, mẹ! Hai ngày trước anh ấy không phải như vậy, bị hói đầu, lưng còn còng!
Trần Hi bị lạnh nhạt bỏ lại phía sau, há to miệng.
- Con gái à, sao lại rủa anh Hứa Chỉ của con như vậy! Còn mắng người ta là đầu trọc!
Lý thẩm rất tức giận.
Hứa Chỉ nhíu mày, nhất thời vui vẻ trong lòng.
Cảm giác mặt mũi của mình tìm trở về rồi, mái tóc chính là tôn nghiêm của một người đàn ông.
Hắn cũng không thể từ chối sự nhiệt tình của hàng xóm, đến tứ hợp viện bên cạnh ngồi một chút. Các a di nhiệt tình biết Hứa Chỉ mắc phải tuyệt chứng, rất đau lòng, cũng liên tục động viên khuyên nhủ.
Hàng xóm ở nông thôn, phần lớn rất giản dị.
Sau khi hắn ra ngoài làm việc cũng rất ít trở về, hiện tại liền nhớ tới rất nhiều hồi ức khi còn bé ở nơi này, cảm thấy có phần ấm áp, ngồi tán gẫu với những ai di năm đó nhìn mình lớn lên, bản thân ngược lại cũng cảm thấy an tâm thích ý.
Trước khi đi, các a di liền đưa các loại rau dưa của nhà mình, cộng thêm một ít đồ ăn nhét vào trong tay hắn, còn nói:
- Cháu cứ ở lại đây an tâm dưỡng bệnh, ít vất vả một chút, không chừng bệnh sẽ tốt hơn đó!
- Vâng!
Hứa Chỉ cười ấm áp đáp lời.
- Tuyệt đối là thế thân! Tóc dài ra cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngay cả nhan giá trị và khí chất cũng thay đổi rất nhiều. . . Khẳng định có vấn đề!
Trần Hi nằm nhoài ở trên ghế gỗ, còn đang nghĩ linh tinh.
Hứa Chỉ làm bộ không nghe thấy, biểu hiện rất bình tĩnh trầm ổn.
Hắn bị sự nhiệt tình của những người hàng xóm này lây nhiễm, nội tâm ấm áp, cảm thấy rất tốt.
Trò chuyện với hàng xóm láng giềng một lúc lâu, hắn biểu thị sẽ ở lại nhà cũ điều dưỡng thân thể một chút, về sau sẽ thường gặp mặt, sau đó cưỡi xe đạp về trong sân.
...
Hắn vừa vào nhà liền vội vội vàng vàng đi thẳng đến sa bàn quan sát đám người vượn kia, xem thử văn minh đã tiến hóa đến mức nào.
Hiện tại tốc độ tiến hóa đã chậm rất nhiều, gấp đôi là một năm, điều tiết thành gấp trăm lần, một ngày chính là một trăm năm.
Hơn nửa ngày đã trôi qua, hiện tại tương đương với bọn hắn ở trong thế giới sa bàn hơn tám mươi năm.
Hứa Chỉ suy nghĩ một chút, hắn cầm lấy ống nhòm, đứng ở trên ghế, quan sát trùng vượn ở nơi xa trong sa bàn.
Hắn không muốn đi vào, bởi vì mỗi lần hắn tiến vào đều sẽ tạo thành phá hoại rất lớn đối với hệ sinh thái.
Dù sao đối với những loài động vật phổ biến lớn bằng con kiến, ở trong sa bàn một trăm mét vuông đã là rất rộng.
- Đây là. . .
Hứa Chỉ lại phát hiện ra, chỉ một buổi tối ngắn ngủi, đám trùng vượn này đã xuất hiện kết cấu bộ lạc đơn sơ, quần cư, thậm chí đã sinh ra ngôn ngữ văn hóa đơn giản, trên người còn mặc da thú.
Đã từng có một vị chuyên gia quyền uy về tiến hóa học ở nước ngoài nói qua:
Động vật trong tự nhiên đều sẽ hào phóng để lộ khí quan sinh sản ở trước mặt phái khác, dùng để hấp dẫn phái khác. Nhưng khi một quần thể sinh ra trí tuệ, thì sẽ ngược lại. Bởi vì, tâm lý đầu tiên của sinh mệnh có trí tuệ có trí khôn chính là xấu hổ, xấu hổ sẽ để bọn hắn che chắn bộ vị sinh sản của mình ở trước mặt phái khác.
Nghe vào thì rất buồn cười!
Chuyện thứ nhất mà giống loài có trí khôn làm, chính là bởi vì xấu hổ mà mặc lên quần lót?
Che chắn khí quan sinh sản, từ phương diện sinh tồn của giống loài thì không có bất kỳ trợ giúp gì, ngược lại sẽ ngăn cản xúc động sinh sản của hai bên khác phái, không có lợi cho một giống loài sinh sôi đời sau.
Dựa theo thuyết tiến hoá để nói, thứ chống lại sự sinh sôi như vậy, tất nhiên sẽ bị đào thải.
Nhưng trí tuệ có tính vô thường, từ trí tuệ sẽ sinh ra rất nhiều nơi không hợp thuyết tiến hoá, ví dụ như loài người.
Cũng chính bởi vì phát hiện được sự vô thường của trí tuệ, cho nên Hứa Chỉ đình chỉ phương thức tăng tốc tiến hóa vạn lần không thể nào sinh ra giống loài trí tuệ kia.
Hắn hi vọng chậm rãi chờ đợi, có thể sinh ra một chút giống loài trí tuệ, sinh ra văn minh một cách tự nhiên, từ đó sẽ mang đến cho hắn càng nhiều khả năng và kinh hỉ.
--------------