Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 6 - Chương 6: Cứu Vớt Bộ Lạc Trùng Vượn (2)

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 6: Cứu Vớt Bộ Lạc Trùng Vượn (2)

- Biết xấu hổ là biểu hiện bọn chúng đã có trí tuệ, ta thành công rồi.

Thông qua ống nhòm, Hứa Chỉ phát hiện đám trùng vượn kia đã biết dùng cỏ da để che thân, chỉ một mảnh nho nhỏ, nhưng vừa vặn che chắn được bộ phận nhạy cảm.

Hắn rất cảm thấy vui mừng, cười rộ lên,

- Năm đó, đám trùng vượn chỉ biết kêu "Hói" "Hói", cuối cùng cũng phát triển ra tiếng nói và văn mình của chính mình, không còn làm người ta phải nổi nóng như vậy nữa. Đúng là cũng không tệ lắm!

Thế nhưng, lại sắp gần như diệt tuyệt.

Bọn chúng quá nhỏ yếu!

Dù cho lúc đó Hứa Chỉ đã tuyển chọn cho bọn chúng mô bản nguyên thủy tốt nhất, nhưng khi bọn chúng vẫn bị xem như vật thí nghiệm, đào tạo thành trùng vượn trong hai ngày, thì ở trong sa bàn vẫn là tốc độ tiến hóa một vạn lần, hai ngày chính là hai vạn năm, chờ bọn chúng trở về thì đã tách rời với thời đại rồi.

Gen cổ xưa của bọn chúng, căn bản không đủ để đối kháng với sự tập kích của dã thú sau hai vạn năm.

Nếu như không phải Hứa Chỉ tìm cho bọn chúng một hẻm núi lớn, sản vật phong phú, thì bọn chúng đã sớm diệt tuyệt rồi.

Hứa Chỉ thả ống nhòm xuống,

- Có lẽ, là do ta cho bộ tộc có trí tuệ xuất hiện quá sớm. Nhân loại xuất hiện rất muộn, lúc đó động vật lớn nhất chính là tổ tiên của sư tử lão hổ, hoàn cảnh tương đối nhỏ yếu, cho nên trước khi nhân loại thích ứng và nắm giữ công cụ, chế tạo búa đá và bó đuốc, thì vẫn có thể kéo dài hơi tàn.

Mà bây giờ tương đương với kỷ Jura cuồng bạo, đầy rẫy các loại bạo long khủng bố thân cao mười mấy thước. Trước áp lực sinh tồn to lớn, bọn chúng không có thời gian để hiện ra trí tuệ liền sẽ diệt vong.

Dù sao trí tuệ và văn minh, cũng cần thời gian để lắng đọng.

Trí tuệ hiện ra tri thức, mà tri thức cần phải tích lũy nhiều đời người, bọn chúng bây giờ căn bản không có thời gian phát triển.

- Tiếp tục như vậy, diệt tuyệt là chuyện không thể tránh được.

Hứa Chỉ nghĩ đến đây thì sắc mặt khẽ động, trở lại trong phòng mở laptop ra, lên mạng tìm kiếm một chút đồ vật,

- Xem ra, phải nghĩ biện pháp chế tạo mồi lửa văn minh cho bọn chúng!

Sau khi đặt hàng, liền đóng máy tính lại.

- Tuy đơn hàng chuyển phát nhanh, nhưng ở hoàn cảnh thôn quê cũng cần phải một ngày rưỡi mới tới được. Nếu như các ngươi không thể vượt qua được một ngày rưỡi, như vậy thì thật sự là cần loại bỏ, giống loài không phù hợp tự nhiên.

Lúc chiều, Hứa Chỉ trở nên phật hệ, cưỡi xe đạp đi dạo khắp nơi trong thôn quê để hít thở không khí tươi mới, chào hỏi với các đại thẩm a di ở trong thôn, cũng ngẫu nhiên bắt chuyện vài câu với nha đầu Trần Hi.

Tiểu nha đầu Trần Hi này vẫn nói nhiều giống với trước kia, líu ríu, cũng có thể giải buồn, đồng thời có thể nhìn ra tâm tư của nhỏ, cả người ở vào trạng thái lính trinh sát, lúc nói chuyện trời đất thì luôn trừng to mắt, điên cuồng nghiên cứu tướng mạo của hắn, hoài nghi hắn là Hứa Chỉ giả. Lúc nàng muốn tiến vào vườn nhà hắn chơi đùa, liền bị từ chối thẳng thừng.

Ha ha, ngộ nhỡ nha đầu này giẫm đạp lên sa bàn bào tử của ta, diệt tuyệt một mảng lớn chủng tộc, lúc đó làm sao bây giờ ?

Sẽ làm hắn khóc chết!

Sáng ngày thứ hai, Hứa Chỉ chạy bộ trở về, có đổ mồ hôi một chút.

Đi ra khỏi toilet, hắn nhìn về phía cái bàn, đồ hắn đặt trên mạng đã được gửi đến rồi, tốc độ giống với dự đoán của hắn. Bên trong một cái bọc, là một bồn hoa cỡ nhỏ: Tùng đón khách.

Một cái bọc khác, là một thanh kiếm định chế bằng hợp kim, chỉ lớn hơn một chút so với cây tăm, cả thanh kiếm được chế tạo tinh tế, tràn đầy hoa văn tinh xảo.

Vào lúc này, tộc trùng vượn đã chịu qua một ngày rưỡi, cũng chính là thời gian một trăm năm mươi năm. Nhưng mà bây giờ đã càng ngày càng thưa thớt, kéo dài hơi tàn, cơ hồ gần như diệt tuyệt.

- Là lúc nên đi xem một chút.

Hứa Chỉ đứng người lên, đi về phía sân nhỏ:

- Khôi phục tốc độ thời gian về bình thường, một so một.

Ở phía nam sa bàn, là khe núi lớn nơi nhân loại sinh tồn, trong cốc có mảng lớn rừng trái cây và thực vật có thể ăn được, phía trước chính là sông Tigris, trong sông có vô số bầy cá mập mạp, sản vật phong phú để trùng vượn sinh hoạt ở nơi này có thể kéo dài hơi tàn. Thế nhưng, hiện tại cũng đã đến thời khắc cuối cùng.

Cảnh tượng đổ nát, thây ngang khắp đồng.

Nhà tranh bị hủy diệt, mặt đất đều là xác trùng vượn.

- Chạy mau! Nơi này cũng không trốn được rồi, rất nhiều quái vật đang kéo tới!

Mấy sinh vật màu đen lông tóc dồi dào, chỗ khớp nối có áo giáp, tựa như hắc tinh tinh mặc giáp, dùng không ngôn ngữ không thành thục gầm nhẹ để phụ nữ và trẻ con sau lưng rút lui, chính mình thì vung vẩy xương đùi của dã thú không biết tên, phóng về phía mấy đầu thú lớn đen kịp gầy còm tựa như Velociraptor.

- Chúng ta, phải sống sót!

Những trùng vượn cái một đường chạy trốn, sắc mặt tuyệt vọng, tựa hồ đã thành thói quen với việc chạy trốn này. Mấy trùng vượn đực thì xông lên chống cự, rất nhanh máu tươi vẩy tung tóe, sau đó bị nhai nuốt, biến thành đồ ăn.

Sợ hãi đang lan tràn.

Hứa Chỉ thấy cảnh đó thì thở dài rồi một hơi, có chút không đành lòng.

Trí não Trùng Sào ở một bên nói:

- Trùng tộc là giống loài có lực sinh sôi cực mạnh, bọn chúng đều là một đám bào tử không có ý nghĩa, tựa như phù du có sinh mệnh ngắn ngủi, trừ khi bọn chúng có thể siêu thoát.

- Siêu thoát ? Làm sao có thể siêu thoát.

Hứa Chỉ hỏi.

Trí não Trùng Sào giải thích:

- Chính là thoát ly pháo hôi, tiến vào phạm trù anh hùng Trùng tộc —— Thức tỉnh. Bọn chúng có được năng lực phá vỡ sự tiến hóa bị động, có thể tự điều chỉnh và tiến hóa gen của mình. Mỗi một tinh cầu được đưa bào tử vào, trong mấy chục tỷ chủng tộc được sinh sôi ra, luôn có mấy cái có thể siêu thoát trở thành thủ lĩnh, mở ra khóa gen, mang theo chủng tộc của chính mình trở thành anh hùng của bầy trùng, tiến vào cao tầng.

Hứa Chỉ nghe rõ ràng.

Dù sao cũng là một chủng tộc khổng lồ, không thể nào chỉ có Mẫu Sào khống chế, mà phải có các loại cao tầng cường đại, anh hùng Trùng tộc.

Mà Trùng tộc là tiến hóa bị động, khôn sống mống chết. Ví dụ như kỷ Ám Vũ, thực vật hấp thu ánh trăng là Lam Nguyệt Thảo, sau khi tử vong mấy ức mới có thể tiến hóa ra một gốc thực vật có thể tiến hành quang hợp với ánh trăng.

Đây là tiến hóa bị động, hi sinh quá lớn, xây dựng thành từ một số lượng tử vong rất lớn.

Mà đám anh hùng Trùng tộc kia, vậy mà có thể tự chủ khống chế chuỗi gen, thực hiện chủ động tiến hóa, điều tiết khống chế tổ hợp gen, quả thực là khác biệt ngày và đêm.

- Ngươi nói, trùng vượn mà ta sáng tạo ra, có thể sinh ra anh hùng đánh vỡ gông xiềng gen không?

Hứa Chỉ cười rộ lên,

- Từ đó xuất hiện nhân vật anh hùng chủng tộc ?

- Tiềm lực đầy đủ thì sẽ có thể.

Trùng sào nghĩ một chút, lại bổ sung:

- Gen giống loài trên mảnh đất này rất đặc biệt, rất có đặc điểm. Ví dụ như trùng vượn đã hấp thu gen tinh tinh này, chúng có chút kỳ dị, có tiềm lực rất lớn, có chút ít khả năng.

- Trùng vượn có khả năng sao? Vậy thì ta rất vui vẻ.

Hứa Chỉ một bên trò chuyện, một bên nhanh chân tiến lên.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động.

Trong rừng cây tràn đầy khí tứ man hoang, vô số tẩu thú chấn kinh chạy trốn, núi đồi bị san bằng, sông ngòi ngừng chảy, một chút giống loài cường đại còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn chân từ trên trời giáng xuống giẫm chết, trở thành một bãi thịt nát.

- Bị ta không cẩn thận giẫm chết, cũng là vận khí không tốt, bị lược bỏ.

Một cước.

Mảng lớn rừng cây sụp đổ.

Tê tê tê! ! Bên trong rừng cây, mấy con dã thú khủng bố có tên là Allah đang ăn thi thể của trùng vượn vừa mới tử vong, cũng bị một cước dẫm chết, liền kêu lên một tiếng cũng không kịp.

Hứa Chỉ nhanh chân đuổi kịp đào binh của trùng vượn ở phía trước.

- Trời ạ! ! Đó là cái gì?

- Tại sao lại có sinh vật lớn như vậy! ! So với cự thú Finba cao trăm mét thì nó còn phải to lớn hơn một vạn lần! Một cước liền giẫm chết cự thú Allah khủng bố!

- Căn bản không nhìn thấy điểm cuối, siêu cấp cự thú này tối thiểu nhất phải vượt qua một ngàn mét!

Đám trùng vượn quay đầu nhìn sinh vật to lớn cao ngất vào mây, tựa như người khổng lồ xuyên phá bầu trời, hét rầm lên, trong nháy mắt ngã oặt trên mặt đất.

Thông qua Trùng Sào, Hứa Chỉ có thể biết được ý tứ trong ngôn ngữ đơn sơ của bọn chúng, nhưng cũng không thèm để ý.

Con kiến, khi nhìn người có cảm giác thế nào ?

Con kiến chỉ vài milimet, khi ngửa đầu nhìn lên, nhìn thấy người khổng lồ vạn trượng cao ngất vào mây, cảm giác chấn động đó, không thể nào tưởng tượng ra được.

Đối với bọn hắn, mình chính là thiên thần.

-------------------

Bình Luận (0)
Comment