“Ha ha.” Hải Lan Đông cười: “Như vậy, một ngày kia, vì một sự bất ngờ nào đó, có người thiếu đi bộ phận thân thể có cơ năng này thì sao? Phải biết rằng, loài người là loài động vật rất đặc biệt, một lần bị tổn thương, không ai có thể nói chắc được sẽ xảy ra chuyện gì.”
Sắc mặt Caroline đã hoàn toàn lạnh đi:
“Mỗi con người đều bị giám sát. Nếu có kẻ đột phá giới hạn, hệ thống theo dõi hạt nhân ‘Thiên Võng’ sẽ phản hồi về cho nhân viên, tiến hành bắt giữ,”
"Thật sự sẽ phản hồi sao?”
Hải Lan Đông cười, nhún vai:
“Văn minh của các ngươi đã phát triển tới độ cao này, não bộ đã sớm không còn gì bí mật. Nếu ta đột phá giới hạn, ta có thể trực tiếp sửa chữa bộ não của mình tùy ý. Ta tự nhiên có thể làm cho cơ chế giam cầm của não bộ phát ra tín hiệu thần kinh giả để phản hồi lại, tránh thoát sự quản lý của ‘Thiên Võng’, khiến ngươi cho rằng đó chỉ một cái ‘Máy vi tính’ thông thường.”
Caroline triệt để trầm mặc. Nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Văn minh phát triển đến độ cao này cũng có nghĩa là có rất nhiều mầm họa khủng bố, có thể bị diệt trong khoảnh khắc.
Nếu có người đột phá được ‘Cơ chế xấu hổ đến chết’ do nàng thiết lập sẽ gây ra nguy hại khủng bố cực kỳ.
Thậm chí, kẻ có thể thoát ly giới hạn do nàng thiết lập đã có địa vị ngang hàng với nàng!
"Có thể hủy diệt người Ishdar chỉ có thể là người Ishdar. Phá hủy từ bên trong, tự mình hủy diệt.”
Hải Lan Đông cười nói:
“Trước kia ta muốn gây chiến với các ngươi, nhưng hiện giờ ta chọn trốn tránh, thành lập trốn che sở, tránh bị các ngươi lan tới. Bởi vì, ta biết một sự kiện dù có xác suất rất thấp nhưng chỉ cần có khả năng phát sinh… Vậy thì, nó nhất định sẽ phát sinh qua năm tháng không dừng trôi!”
Hắn bước lên trước.
"Ngươi phải biết! Caroline! Đây là hủy diệt đã xác định!"
…
Thành phố máy móc Veolia.
Triển lãm sở nghiên cứu hạch tâm, gian động vật.
Một con vật dễ thương với đuôi vểnh đang làm trò với các du khách.
“Fuck! Văn minh này thật đáng sợ!”
Hạ Nghê Minh gào thét, không ngừng kêu la trong lòng:
“Chiến giáp cơ giới! Giao lưu ý thức, cùng với… khống chế và cải tạo sinh mệnh!”
“Họ giống như một Thần tộc có thể hiểu được tất cả bộ mã hóa gen sinh mệnh, mỗi con người đều có tư duy và năng lực ghi nhớ khủng bố. Họ có tri thức văn minh mênh mông, có thể cải tạo, sửa chữa ký ức của động vật và ma thú!”
Khi hắn truyền hết những điều này về diễn đàn, cả diễn đàn nổ tung.
Tốc Độ Xe Akina:
“Quá trâu bò! Có cần phóng đại thế không? (Khiếp sợ)”
Manh Muội Tiến Hóa Thành Rồng:
“Khoa học người ngoài hành tinh mà, còn phóng đại hơn cả trong phim. Nhưng xã hội khoa huyễn cực kỳ chi tiết đã bày ra ngay trước mặt, cho dù chỉ là một cái vườn thú cũng thật đáng sợ! (Chảy nước miếng)”
Mọi người cảm thấy thật không thể tin nổi.
Xã hội khoa học kỹ thuật đến mức này quả thực là hình thái khoa học kỹ thuật hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng về tương lai của con người Trái Đất hiện tại. Nếu học tập kiến thức của họ, liệu Trái Đất có thể dùng được hay không?
Nghĩ tới đây, bọn họ hít thở dồn dập hơn.
Dọa Ngươi Ba Nghìn Mạng:
“Mọi người không nên hốt hoảng, đây là phó bản cấp Địa Ngục, là một thế giới siêu cấp lớn vượt qua trước kia vô số lần. Trải qua mấy tháng ta làm trò trong vườn thú, có hiệu ứng quảng cáo tốt, giống loài của ta đã bắt đầu được giao cho một số gia đình để làm vật nuôi nhỏ xinh cho họ. Đồng thời, ta còn có một người bạn là nhân viên chăn nuôi tốt bụng!”
Ảnh chụp.
Một bé gái tóc đen tên là Đỗ Tuyết.
Người có thể tới phòng nghiên cứu nếu không phải nhà khoa học thiên tài thì chính là người có quan hệ tới chơi, Đỗ Tuyết chính là con gái của một người có cấp bậc cao. Cô bé thường tới đây chơi đùa, là người bị hắn làm trò dễ thương lừa tới đây.
Dọa Ngươi Ba Nghìn Mạng:
“Thậm chí, cô bé còn dùng miệng nói chuyện với ta, nói về ngôn ngữ người Ishdar đã sớm bị đào thải, chỉ có loài người cổ đại mới dùng. Đồng thời cô bé còn dạy ta học tập ngôn ngữ nhập môn. Tán gẫu với cô bé làm hai mắt ta không còn tối đen nữa. Đồng thời, cô bé còn giúp ta giữ bí mật chuyện lén lút trò chuyện! (Đang yêu đương. JPG)”
Mọi người nghe xong lập tức mắng vô liêm sỉ.
“Con bé còn quá nhỏ. Nếu nó lớn hơn một chút, biết được sinh vật khí cầu nhõng nhẽo trước mắt là một tên sát thủ bẩn thỉu khủng bố Đòi Ngươi Ba Trăm Triệu Mạng đã tàn sát vô số người cùng tộc, con bé nhất định sẽ sợ hãi bỏ chạy. (Đầu chó.JPG)”
“Đúng! Thứ ô uế kia trong vườn trường, trong vườn công viên đâu cũng thấy! (Vẻ mặt thành thật)”
Mặt Hạ Nghê Minh đen xì. Chửi ai đấy?
"Hừ! Đám dân mạng khốn kiếp trên kia chỉ ghen tị với người chơi này thôi! Nếu để ta nói, hắn nhất định sẽ kết bạn chung thân với cô bé kia, thậm chí được cô bé cứu ra ngoài, thành vật nuôi yêu quý nhất được nuôi dưỡng!”
Hạ Nghê Minh lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cũng có kẻ nói tiếng người mà!
Nhưng một giây sau, trong đó có người nói:
“Không chỉ coi ngươi là vật nuôi, thậm chí sau này nàng thân thiết với chồng, ngươi cũng sẽ ở hiện trường…”
Hạ Nghê Minh: ???
Hắn chợt kinh ngạc, phun một ngụm máu, người đơ ra phát mộng! Đây là người à? Đầu xanh vậy!
Chờ đã, rốt cuộc là đầu ta xanh hay chồng của con bé xanh…
Khi vừa nảy sinh suy nghĩ này, Hạ Nghê Minh nhất thời không biết nói gì, thực sự là bị tư duy của bọn họ kéo lệch đường. Công lực của đám dân mạng đúng là xuất thần nhập hóa.
Hắn không quan tâm đến bọn bị bệnh mắt đỏ kia, tiếp tục phân tích với bạn trên mạng. Tuy rằng quen biết nhân viên chăm sóc nên có thể lén lút nói chuyện, nhưng sau đó có lẽ cả đời cũng không ra khỏi vườn thú được. Hắn chỉ còn có thể tiếp xúc với xã hội khoa huyễn bên ngoài từ nơi này.
So với những tiểu thuyết khoa huyễn ầm ầm sóng dậy kia, nơi này còn chân thực hơn. Cả một xã hội khoa học kỹ thuật tương lai sờ sờ ngay trước mắt.
Sau khi hàn huyên một phen, hắn mở mắt ra, nhìn thấy một cô bé đang cho ăn, nói ngôn ngữ người Ishdar. Cô bé cầm cái bồn cơm, tựa như cho chó con ăn:
“Mèo con, tới đây, nhanh tới ăn cơm đi!”
Tuy rằng ngôn ngữ người Ishdar nghe rất khó hiểu, nhưng hắn có thể học. Hiện tại hắn đã học được một số từ vựng cơ bản, dù sao thì người khác giao lưu bằng ý thức, hai mắt hắn như đen thui, không có cách nào học tập nhiều hơn.
Cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Hạ Nghê Minh cười. Lòng hắn không có sự cạnh tranh giành giật, văn minh xã hội cao độ, giữa người với người đầy tín nhiệm, còn tốt đẹp hơn lũ cư dân mạng ảo tưởng bên ngoài quá nhiều. Còn về nơi này có phải thế giới thật hay không, hay là thế giới trò chơi thật đến quá mức, đối với hắn đều không quan trọng. Điều quan trọng là hắn rất nghiêm túc đối xử như với cuộc đời thứ hai vậy.
“Ta kể với ngươi nhé, nữ sĩ Caroline đã trở về từ một thế giới khác…”
Đỗ Tuyết vuốt lưng con mèo đang ăn, lẩm bẩm kể như trước giờ vẫn thế:
“Hôm nay đi tiệm cà phê còn có tên con trai muốn theo đuổi ta. Hừ, chắc là quen biết cha mẹ ta, muốn mượn cớ tiếp xúc với ta…”
Hạ Nghê Minh lẳng lặng nghe. Hắn rất thích cuộc sống như thế, yên bình lặng lẽ làm một con vật nuôi, được một cô bé ôm ngươi nói chuyện phiếm, có cảm giác thời gian qua thật bình yên vô sự.
-----