Bỗng nhiên, bạo loạn nảy sinh. Trong số các du khách đi vườn thú phía xa đang nhao nhao gì đó, không biết đã xảy ra điều gì.
Bỗng nhiên có người bắt đầu bỏ chạy, rồi lại bị một con dao đâm mạnh vào, ngã xuống. Một người thanh niên máu nhuộm toàn thân đang cười dữ tợn, nhanh chân đi ra.
"Giết người?"
Đỗ Tuyết bỗng quay phắt lại, hai mắt trợn to. Đây là xã hội loài người, từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng nghe thấy chuyện như vậy.
“Là ma thú sao?”
“Ma thú hình người sao? Chưa từng thấy bao giờ!”
"Giết người rồi!"
"Xem ra, thiếu niên này mới cấp bốn?"
Vô số người cũng rất kinh hoảng, bởi vì chưa bao giờ phải đối diện với tình thế đặc biệt như thế, đầu óc trống rỗng. Sóng não lan truyền ra. Người kia chỉ là một người thành niên có sức mạnh cấp bốn, vậy mà lại có thể tàn sát nhiều người như vậy sao?
Không tới hai mươi giây, đội hộ vệ gần đó đã chạy tới. Dù sao nơi này cũng là thành phố trung tâm của Đế quốc loài người, còn là khu vực nghiên cứu hạt nhân. Họ gấp rút hạ chiến giáp cơ giới xuống, cửa máy mở ra, nhìn thi thể trên mặt đất mà nghiến răng nghiến lợi.
Đã bao lâu?
Đã bao lâu rồi không có người Ishdar tử vong quy mô lớn?
"Chỉ có cấp bốn?"
Có tiếng thần niệm truyền ra. Một người đàn ông trung niên đẹp trai đi ra, tỏ ra giận dữ. Sự xuất hiện của ông ta khiến rất nhiều người hô lên kinh ngạc.
"Là tiên sinh Myrdal sức chiến đấu cấp sáu!”
“Thượng tướng công huân bảy sao, thiên tài cơ giáp! Không ngờ hôm nay là do ông ấy đi tuần!”
Vô số người rất kích động.
Gã thanh niên chỉ nhếch miệng, lau sạch máu ở khóe miệng, rút cây đao ra từ thi thể nhuốm máu dưới đất, lẳng lặng nhìn Myrdar. Hắn cười hưng phấn đấy chết chóc, thậm chí có vẻ rất vui sướng.
Hắn… không hề hổ thẹn.
"Có thể giết người, không phải là loài người."
Medea nhíu mày, nhìn đội hộ vệ bên cạnh:
“Tiêu diệt hắn.”
Ông ta là một vị Chuẩn Đế, sức chiến đấu vô địch, xem như có sức chiến đấu ở tầng lớp cao trong loài người. Chỉ một tên cấp bốn, cũng chính là sức mạnh phổ biến của nhân loại Ishdar thành niên, rất dễ bóp chết.
Nhưng chỉ trong giây lát.
Ông ta chỉ vừa ra lệnh hành động, trái tim đã đập loạn lên thình thịch, thình thịch… Mười mấy cấp dưới đi theo quanh ông ta ngã thẳng xuống đất.
"Đây là… đây là… người? Là người… được pháp luật bảo vệ?” Đôi mắt Myrdal mở trừng trừng nhìn tên thanh niên người nhuốm máu, trong đầu lóe lên ý tưởng không thể tin nổi.
Sức chiến đấu của ông ta quá mạnh mẽ, cơ chế xấu hổ tới chết mãnh liệt ở sâu trong gen thậm chí không thể lập tức giết chết ông ta. Ông ta vừa định há miệng gào lên, xua tan đám đông.
Phụp!
Chỉ một giây sau, một cây đao nhọn đã đâm thủng não ông ta.
Ý thức của ông ta dần mơ hồ. Ta là một chuẩn Đế cấp sáu mà lại bị một tên nhân loại bình thường cấp bốn tiện tay có thể bóp chết…
“Thì ra giết kẻ mạnh không hề chán chút nào!” Người trẻ tuổi kia cười. Gã chậm rãi rút đao ra, con mắt trong suốt như đứa bé.
Ahh!
Giết người rồi!
Chỉ trong giây lát, cả vườn thú ầm ầm náo loạn.
"Hắn giấu thực lực, tuyệt đối không chỉ cấp bốn!”
“Không biết hắn dùng phương pháp gì, nháy mắt đã tàn sát cả đội tuần tra!”
“Đó là Myrdal, Thượng tướng bảy sao Myrdal!”
Người người chạy trốn.
Đỗ Tuyết ở phía xa hơn cũng bắt đầu hoang mang:
“Mèo con, có lẽ là ma thú cấp bảy xông vào. Chúng ta không sao đâu, sẽ có người lớn nhanh tới bắt hắn thôi!”
Cho dù là Đỗ Tuyết hay người bình thường cũng thế, phản ứng đầu tiên căn bản không nghĩ tới cơ chế xấu hổ tới chết.
Hạ Nghê Minh nhận ra tình cảnh này, bỗng gầm nhẹ. Vô tận sợ hãi cấp tốc tràn lan:
“Đó là cơ chế xấu hổ tới chết! Xấu hổ tới chết! Hắn chính là một con người thực sự. Đỗ Tuyết, ngươi nhanh chạy trốn cho ta!”
"Cái gì?"
Đỗ Tuyết đứng ngoài lồng, trợn mắt.
"Đi mau!" Hạ Nghê Minh lớn tiếng gào lên. Sợ hãi và kích động khiến hắn rơi nước mắt, phát cuồng. “Ta bảo ngươi chạy mau!”
Cuối cùng…
Hắn cũng chỉ là một người hiện đại bình thường. Người hiện đại dù nhìn thấy thi thể không trọn vẹn trong tai nạn xe cộ cũng sợ đến nhắm tịt mắt, đầu óc quay cuồng, đừng nói hiện trường giết người đáng sợ như thế.
Tại bộ lạc Goblin, hắn cũng chỉ đi săn thú hoang, chưa bao giờ gặp tình cảnh khủng bố nhường này.
Giết người…
Khắp nơi đầy máu, rất nhiều người bị tàn sát. Hắn cũng căng thẳng giống như người Ishdar bình thường, đây mới điều thường tình của con người. Nhưng hắn vẫn nỗ lực gào lên, bảo Đỗ Tuyết mau rời đi.
“Ta… Ta…” Đỗ Tuyết cũng gấp đến độ phát khóc. Nàng do dự vài giây rồi chạy. “Ta sẽ nghĩ cách!”
Bịch bịch bịch!
Nàng nhanh chóng biến mất trong đám đông rối loạn.
Phù phù phù!
Hạ Nghê Minh hít sâu một hơi.
“Con bé trốn rồi, ta cũng an tâm. Ta lén trốn đi, ngụy trang thành động vật vườn thú bình thường. Đó là sở trường của ta… Tỉnh táo lên, ta vẫn là một trang hảo hán!”
Thần tộc khác không phát hiện ra, không phản ứng kịp. Còn hắn chỉ vừa nghe Đỗ Tuyết giảng giải về cơ chế của chủng tộc nhân loại: Pháp luật thiết lập vào trong gen, tự nhiên phản ứng đầu tiên của hắn chính là thứ này.
Hạ Nghê Minh nhìn bên ngoài lồng thú, da đầu tê dại, lông dựng đứng.
“Thể chế xã hội tiên tiến, nhân loại khoa học kỹ thuật tương lai nhìn thì có vẻ tốt đẹp, trực tiếp ghi ‘Pháp luật’ vào trong gen DNA thì sẽ không có chuyện khó quản lý phạm tội, giết chóc, cướp đoạt như xã hội hiện đại chúng ta… Nhưng một khi xuất hiện một con người vượt ra khỏi pháp luật, thoát khỏi sự giam cầm của gen, thì đó chính là tai họa ngập đầu.”
“Cũng sẽ không thể để đội hộ vệ có khả năng xử lý sự kiện đặc biệt này. Một khi đội hộ vệ có quyền hạn, họ có thể tùy tiện giết người, còn bản thân họ… lại trở thành người bên ngoài pháp luật, sở hữu cách thoát khỏi ‘Cơ chế xấu hổ tới chết’, có thể giết chóc con người trong phạm vi lớn, tạo ra tai họa đáng sợ!”
“Đây là một nghịch lý! Một khi có đội ngũ có thể chế tài trường hợp dị thường, ‘Cơ chế xấu hổ tới chết’ sẽ không còn ý nghĩa tồn tại.”
Hạ Nghê Minh càng nghĩ càng sợ hãi. Hắn nhìn về phía thanh niên đang giết chóc.
“Vì vậy, căn bản không có một ai có thể trừng phạt được tên kia! Hắn đã không còn cơ chế xấu hổ tới chết, chỉ e đã sớm phá bỏ quyền hạn C++ trong bộ não…”
Hạ Nghê Minh rúc mình trong góc, nhìn trận tàn sát thảm thiết bên ngoài. Hắn lần đầu tiên nghe thấy người Ishdar lên tiếng trong phạm vi lớn.
Đó không phải ngôn ngữ, mà là tiếng gào thét thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Ảnh chụp.
“Hi vọng các đại lão bên ngoài có thể nghĩ được cách hỗ trợ…” Hắn thử phát ra một bức ảnh ra ngoài, sau đó tiếp tục cuộn mình trong góc. “Ta nhất định, nhất định có thể sống sót..."
Dần dần, mặt đất bên ngoài vườn thú tràn ngập máu. Một thanh niên tay cầm trường đao đi tới.
"Ngươi, động vật thú vị? Ngươi vừa nói chuyện với đứa bé gái kia?” Gã thanh niên nói.
Xoạt xoạt!
Ánh đèn màu trắng lóe lên.
Cơ chế lồng giam cấp cao nhất của phòng nghiên cứu lập tức bị mở ra.
Thanh niên nhanh chân đi vào.
Hạ Nghê Minh sởn cả tóc gáy:
“Ngươi làm sao làm được? Đây là cơ chế phòng hộ cao nhất của phòng nghiên cứu, ngươi làm sao có thể mở lồng vườn thú…”
Thanh niên chỉ mỉm cười, có vẻ đã tính trước:
“Cơ chế phòng hộ cao cấp nhất? Ha ha, chỉ cần là chương trình thì sẽ có ngày bị phá hoại, huống chi là người Ishdar chúng ta? Mỗi người chúng ta đều có năng lực tính toán siêu đáng sợ, là một chiếc vi tính thực sự.
Chỉ cần cho thời gian, mỗi người Ishdar bình thường cũng có thể tùy tiện phá được, gây ra tai họa to lớn cho xã hội, thương trường, ngân hàng, mạng Internet…
Cho nên trí giả vĩ đại của nhân loại là Caroline từ vô số năm trước đã dự kiến trước chuyện này. Vì giữ gìn hòa bình cho văn minh Thần tộc chúng ta, giới hạn chúng ta không thể tùy tiện phá hoại trị an xã hội, đã thiết lập ‘Cơ chế xấu hổ tới chết’ vào gen của chúng ta, ức chế ‘Thần tộc’ phá hoại từ bên trong, từ đó xây dựng xã hội hoàn mỹ.”
-----