Hạ Nghê Minh trầm mặc.
Bất kỳ hệ thống hoàn mỹ nào cũng có lỗ thủng, nhân loại xã hội khoa huyễn tương lai cũng không ngoại lệ.
"Ngoại trừ khóa động tường lửa hạt nhân cần lượng tính toán khủng bố, tối thiểu phải có 100 người cùng kết nối, một cá nhân như ta không thể nào công phá, còn lại toàn bộ cơ chế khác trong xã hội đã bị ta phá từ lâu rồi!”
Thanh niên cười, cúi đầu nhìn tư liệu.
"Đỗ Tuyết, cha là Đỗ Trạch, mẹ Gladys, là con lai, lãnh đạo Tập toàn máy móc quốc tế Đỗ Thức, giúp đỡ phòng nghiên cứu máy móc trung ương thành phố Veolia. Cô ta ra ngoài du lịch từ nhỏ đến lớn, có thể trở thành bạn bè với bất kỳ động vật nhỏ, ma thú nào, là tâm điểm được yêu thích của phòng nghiên cứu Chính Nghĩa…”
“Địa chỉ gia đình là… số điện thoại là… Thật sự là cô bé con đáng yêu!” Gã lè lưỡi, cực kỳ phấn khởi liếm bờ môi còn vết máu tươi. Gã như sói nhìn mồi: “Lựa chọn đi, mèo con, hoặc là… bé con đáng yêu? Nhất định phải có một phải chết.”
Chết…
Một phải chết?
Hạ Nghê Minh nằm rạp trong nhà tù, người run rẩy, con ngươi co rút lại, run rẩy vì sợ hãi như bao người thường.
Ta chết rồi, nhưng không phải thực sự tử vong…
Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh cô bé trong sáng yêu quý động vật.
"Ta... Ta..." Hắn đau rát cổ vì sợ, “Ta chọn, chọn con mèo.”
“Thật làm người ta cảm động.”
Gã ngớ ra, một tay nhấc lên con cá khí cầu đang run bần bật đang căm hận nhìn gã.
"Ta thích nhất biểu lộ sợ hãi, giãy dụa, bất lực, rên rỉ trong mắt các ngươi. Những điều đó đều làm ta hưng phấn… Nhưng mà, trẻ con mới lựa chọn, ta muốn giết hết… Sau khi ta hành hạ ngươi đến chết, ta sẽ đi hành hạ bé con đáng yêu kia.”
"Ngươi!”
Hạ Nghê Minh gào thét, sắc mặt triệt để tuyệt vọng. Sợ hãi, kích động đan xen vào nhau. Trong mắt hắn lóe lên sự căm hận và ác độc trước nay chưa từng có.
Con ngươi quỷ giết người nở to ra vì phấn khởi. Gã điên cuồng, khát máu, giọng khàn khàn:
“Ta thật sự chờ mong cảnh ta ngồi xổm xuống, lấy ra ảnh chụp ngươi bị hành hạ đến chết, cùng với nói cho bé con đáng yêu đang run rẩy kia hành vi từ bỏ mạng của ngươi để cứu vớt tính mạng của nàng, vẻ mặt của nàng sẽ như thế nào?”
Trong con ngươi của gã đầy vẻ chờ mong và khát vọng, dường như đang ảo tưởng đến hình ảnh kia.
“Vẻ mặt kia… Ta đã không thể chờ đợi được nữa!”
Gã vung lên dao mổ.
"Dừng tay!"
Một giây sau, giọng Đỗ Tuyết từ xa vang tới.
“Hả? Vậy mà lại quay về?” Gã thanh niên cười khặc khặc, quay đầu nhìn lại. Gã lướt người đi, lập tức vung đao muốn chọc vào ngực Đỗ Tuyết. “Như vậy thì không cần phí sức, xin ngươi đi chết đi... Ta muốn thấy ánh mắt của con cá khí cầu kiên cường kia càng đau khổ hơn nữa, kêu gào thảm thiết hơn nữa.”
Keng!
Một bóng người chắn ngay trước mặt.
Đỗ Tuyết bỗng nhiên kêu to:
“Tên quỷ sát nhân khốn kiếp, ta gọi dì Melvina đến rồi. Ngươi chết chắc!”
Hạ Nghê Minh tê cả người, là Tổng thống nhân loại?
Đối phương tới đây tàn sát, hóa ra mục tiêu thực sự là...
Gã thanh niên dừng bước, quay đầu nhìn lại, cười nhạt nhòa:
“Tổng thống Liên Hiệp Quốc, ngươi lại chủ động xuất hiện sao? Mới trở về từ thế giới khác, quả nhiên ngươi đã trốn trong phòng nghiên cứu này. Ta vốn muốn tiến vào phòng nghiên cứu cuối cùng, là tự ngươi chạy tới.”
"Người trẻ tuổi, ta nên gọi ngươi là gì?"
Sắc mặt Melvina bình tĩnh. Nàng là một nhà khoa học, có sự thận trọng và nghiêm nghị của người bề trên.
Gã thanh niên suy nghĩ một chút, vẻ mặt thành thật suy tư:
“Còn nhớ kế hoạch người nhân tạo Adam không? Nổi điên gây tai nạn? Các ngươi có thể gọi ta là Adam... đời thứ hai? Hoặc là, Ma tộc?”
Melvina nhìn gã:
“Đỗ Tuyết, hắn không có bất kỳ giới hạn nào, có thể làm gì tùy ý. Hắn chuẩn bị từ trước, đã hack toàn bộ tín hiệu phòng nghiên cứu, bên ngoài không cảm giác được trong này. Ngay cả dì là nhà khoa học ở trong kiến trúc của phòng nghiên cứu mà cũng không cảm nhận được nơi này...
Mang theo khóa động của dì đi thông báo cho các nhà khoa học bên trong tiêu hủy máy tính trong phòng nghiên cứu, mục tiêu của hắn chính là những thứ này. Một mình hắn không đạt được lực tính toán, nhưng trong phòng nghiên cứu còn lưu trữ lượng lớn máy vi tính năm xưa đã đào thải. Nếu số máy tính kia được kết nối lại, chúng có thể công phá khóa động... Như vậy, toàn bộ người Ishdar chúng ta đều sẽ bị hắn khống chế.”
Đỗ Tuyết chần chừ.
Dì của nàng là một nhà khoa học không thiên về chiến đấu, mới cấp năm... vừa rồi thiên tài chiến đấu cấp sáu còn bị giết trong chớp mắt.
“Dì không sao. Cầm chìa khóa động của dì, đi mau.”
Melvina nói, sắc mặt thận trọng. Nàng đưa cho Đỗ Tuyết một khối vuông nhỏ màu bạc.
“Hắn tới đây muốn giết dì, nhưng đã tính sai rồi. Dì là Tổng thống duy nhất của Liên hiệp Đế quốc phương Tây, là người thừa kế của nữ sĩ Caroline, một trong hai người duy nhất trong xã hội nhân loại sở hữu khóa động., cơ chế xấu hổ tới chết không có tác dụng với dì. Chúng ta ngang hàng, dì có thể giết hắn!”
“Cháu đi trước đi! Chuyện này để dì giải quyết.” Melvina nhanh chân đi ra.
Đỗ Tuyết kích động, cầm khóa động được giao tới:
“Đây là của toàn thể nhân loại chúng ta, của toàn bộ người Ishdar...”
Giống như vương miện quyền lực vừa được giao vào tay nàng, cảm giác sứ mệnh nặng nề làm cho nàng gần như không thể cầm vững chiếc hộp bạc này.
Đây là tương lai của người Ishdar.
Nàng tính toán sức chiến đấu.
Dì của nàng cũng coi như nhà khoa học, cũng cấp năm, mà đối phương chỉ có trình độ trình độ người bình thường cấp bốn...
Nếu giao chiến bình thường thì có thể thắng!
“Trong xã hội loài người chỉ có Tổng thống mới có thể đánh với hắn... Quả nhiên, ta biết ngay cái văn minh cao cấp này chắc chắn có để lại hậu chiêu! Chúng ta đi mau!” Hạ Nghê Minh bỗng hóa thành một cái khí cầu, kêu Đỗ Tuyết: “Đi! Chúng ta ở lại cũng vô dụng thôi! Chúng ta đi phá hủy máy tính kia, sau đó mang theo khóa động trốn ra ngoài!”
Họ nhanh chân rời đi.
“Được! Nghe lời dì, chúng ta đi!”
Đỗ Tuyết giữ niềm tin không gì sánh được, ánh mắt lấp lánh hâm mộ:
“Dì Melvina là một anh hùng thực sự! Dì là niềm kiêu ngạo của người Ishdar! Dì có thể sáng tạo kỳ tích, không ai có thể thắng được dì. Dì sẽ không chết! Bất kỳ người Ishdar nào cũng sẽ tin tưởng dì!”
Hạ Nghê Minh nghe Đỗ Tuyết nói, nội tâm nhẹ xuống một chút.
Tổng thống nhân loại đã lập nên uy vọng cực kỳ lớn trong người Ishdar. Thủ đoạn thiết huyết, có trí tuệ mạnh nhất nhân loại, không ai có thể đánh ngã nàng.
Nàng là một truyền kỳ sống. Nàng đi cùng thời với trí tuệ Caroline, là phụ tác đắc lực của trí giả, cũng là hy vọng tiếp theo của người Ishdar, người lãnh đạo tiếp theo của văn minh khoa huyễn cao cấp này.
Hạ Nghê Minh vội vàng nhân lúc nguy cơ tạm giải trừ nằm lên lưng Đỗ Tuyết, kết nối lên mạng Internet. Tấm ảnh chụp lúc trước truyền ra ngoài đã gây ra khủng hoảng lớn lao.
"Tình huống sao vậy, không ngờ lại xuất hiện quỷ giết người? Là do cơ chế xấu hổ đến chết xảy ra vấn đề sao?”
Trong diễn đàn, vô số người đang bàn tán ầm ỹ. Họ đều đang suy đoán. Hiển nhiên, khi họ vừa nhìn thấy bức ảnh cũng đã liên tưởng đến điều gì. Dù sao họ cũng đã nghe Hạ Nghê Minh miêu tả, biết khoa học kỹ thuật của văn minh này đã phát triển tới trình độ nào.
Khi một văn minh phát triển đến một độ cao nào đó, người Trái Đất hiện tại không thể tưởng tượng nổi.
Vào lúc này, Hạ Nghê Minh lên tiếng, mấy câu nói đơn giản đã kể rõ tình huống. Nhất thời, mọi người chấn kinh khó bình tĩnh nổi.
-----