Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại (Bản Dịch)

Chương 576 - Chương 577: Cuộc Sống Mới 1

Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại Chương 577: Cuộc Sống Mới 1

“Tại sao lại không thể tin được? Ngươi hiện tại không phải cũng là một vị Thần linh siêu cổ đại sao? Còn nữa, không cần phải gọi là ngài, gọi ngươi là được.” Hứa Chỉ rất thản nhiên nói, “Ngươi hiện tại đã rất mạnh, phải có sự tin tưởng...”

Thân phận Thần Sáng Thế khiến cho hắn phải chịu rất nhiều trói buộc, rất nhiều thời điểm, hắn cảm thấy thích thân phận Bách Hiểu Sinh hơn, có thể giao tiếp với người khác một cách bình đẳng. Hắn thật sự không thích cái loại cảm giác làm Thần Sáng Thế cao cao tại thượng này, không chỉ có hình thể cuồn cuộn, còn bởi vậy mà khó có thể giao tiếp, muốn nói chuyện đều phải đặt người trong lòng bàn tay.

“Gọi là ngươi?” Caroline ngẩn ra.

Hứa Chỉ duỗi tay ra, một cái bàn xuất hiện, trên bàn có đặt hai ly trà sữa, bình tĩnh nói: “Theo như lời nói của người Ishdar các ngươi thì Thần cũng là người, chẳng qua là người cường đại hơn mà thôi.”

“Ngài...”

Nàng giật mình, ngây người nhìn người trẻ tuổi lười biếng trước mắt.

Hắn chỉ cười khẽ, giờ phút này, phảng phất như hóa thành ánh mặt trời rực rỡ hòa tan băng tuyết.

Những uất ức kìm nén trước đây đều như tan đi trong nháy mắt.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, những gì mà Thần linh siêu cổ đại trải qua nhiều hơn nàng nhiều. Nàng làm một người giữ mộ của thời đại khác, rõ ràng phải thừa nhận càng nhiều thống khổ hơn nàng, thậm chí hắn là người giữ mộ luân hồi đầu tiên, không có đồng loại, cô độc hành tẩu trên thế giới... Nhưng hắn vẫn cười đến thật ôn nhu, vẫn lười biếng, hắn rõ ràng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, bằng hữu, người thân đều hóa thành cát bịu trong lịch sử, chôn ở trong kí ức của chính mình, trở thành người giữ mộ văn minh.

Hắn vẫn rất bình thản, mà chính mình.. Vì sao lại không thể?

Cả người nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt, nháy mắt lại bình phục.

“Vẫn là hương vị năm đó.” Nàng cười cười, bỗng nhiên đặt chiếc ô đỏ tươi xuống, cầm lấy ống hút cắm vào ly rồi uống một ngụm giống như Thần linh cổ đại bên cạnh.

Không có chút dáng vẻ của Bạo Quân Đại Đế tàn nhẫn nhất trong lịch sử, chỉ phảng phất như là một nữ hài bình thường.

Hứa Chỉ chỉ cười cười, cũng ngồi ở đối diện uống trà sữa.

Hai người như là bằng hữu bình thường, ngồi đối diện nhau. Đôi mắt tuyệt vọng như tro tàn kia của Caroline và thân hình đang chết lặng cũng dần chậm rãi sống lại.

Hứa Chỉ không nói gì, chỉ lẳng lặng bồi nàng uống.

Một ngày...

Hai ngày..

Mười ngày đi qua...

Cây cối xung quanh thổi quét, khắp nơi đều là ly.

“Ta có thể nói... Hai người giữ mộ thời đại cũ chúng ta cùng uống ở trên một cái bàn, về sau có thể cùng nhau xem thời gian xung quanh thấm thoát trôi, thế sự xoay vần rồi biến mất?” Caroline bỗng nhiên run rẩy hỏi, tràn đầy khẩn trương.

“Có thể.” Hứa Chỉ ngồi ở đối diện trả lời.

Đôi mắt của Caroline lập tức sáng lên.

Hứa Chỉ biết rõ Caroline cần gì. Nàng rất am hiểu việc che giấu cảm xúc của mình, tính cách cực kỳ hiếu thắng, cố chấp, bướng bỉnh, cấp tiến, là một người Ishdar điển hình. Dù cho lúc này nàng đã biết “Chân tướng thế giới” khủng bố đến cực hạn, bởi vì “Số mệnh luân hồi” mà sụp đổ tín niệm, cho nên vô cùng áp lực và sụp đổ. Nàng cũng không cần gì nhiều, nàng chỉ cần một người giống mình, một người giữ mộ của thời đại khác làm bạn, để nàng cảm thấy cũng không cô độc mà thôi...

Giống như hắn năm đó, biết Medusa cần một trận chiến đấu để nghiệm chứng trái tim đang mê mang nên bản thân hắn đã mang đến cho nàng một trận chiến, cho nàng nhìn thấy thời gian xung quanh lưu chuyển, thế cục chuyển dời...

Giống như hắn năm đó, biết Đế Kỳ có mộng tưởng to lớn hơn, vì thế chính hắn liền mang đến mộng tưởng cho hắn ta, “Mỗi ngày đều huyền bí, suy diễn tam thừa giáo, tinh vi toàn bộ vạn pháp” “Một kỷ nguyên có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cái”.

Cũng như hôm nay.

Điều mà Caroline cần cũng không giống hai người kia, nàng chỉ cần có một người lẳng lặng bồi nàng, ngồi bên cạnh cùng nhìn về phía con sông dung nham phía xa, thậm chí không cần nói gì cả là có thể khôi phục đạo tâm của nàng.

“Chúng ta đi đến một nơi khác?” Hứa Chỉ mở miệng.

“Đi đâu?” Nàng cầm lấy ô che, gương mặt đẹp trắng nõn có chút khẩn trương.

“Tiệm trà sữa trước kia.”

Đôi mắt Caroline sáng lên, “Được!”

Rầm!

Thân hình chợt lóe, đã về tới trong một mảnh phế tích.

Toàn bộ cửa hàng đã đổ nát, sập một nửa, rêu xanh và hoa tươi mọc đầy, nơi đường phố phía xa là ma thú hình thù kỳ quái đang du đãng.

Hắn kéo ra một cái bàn, hai người ngồi xuống một lần nữa.

Tinh thần của nàng dường như đã hồi phục lại, “Thần linh siêu cổ đại, ta đây có thể được xem như là Reeves tiên sinh, có được vinh quang vĩ đại trước khi chết không?”

“Xem như là vậy.” Hứa Chỉ nói.

Caroline cười, hút trà sữa, đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Chỉ trong chốc lát, thở dài một hơi, “Không nghĩ tới, người năm đó khẽ hôn lên trán ta, nói sẽ cho ta một đoạn thời gian, ta lại có thể đi đến hôm nay.”

“Đúng là không nghĩ tới.” Hứa Chỉ cười đáp lại, cũng có chút cảm khái, “Lúc ấy tùy ý gieo một hạt giống không ngờ lại có thể mọc ra hoa tươi như này.”

Hai người ngồi xuống ăn cơm và hàn huyên như là bằng hữu bình thường.

“Có thể hỏi một chút rằng mấy năm nay ngài đã đi đâu không?” Caroline dường như đã khôi phục lại, bắt đầu nói chuyện phiếm như những người bạn cũ năm đó, nhưng vẫn là ba câu không rời khỏi khoa học như cũ, hỏi: “Một thế giới khác? Là thế giới chân không sao? Chân không kia rốt cuộc là cái gì, là trong mộng của ngài, hay là thời đại văn minh thượng cổ thuộc về ngài...Hay là một thế giới thực?”

“Đại khái... Là một thế giới thực đi.” Hứa Chỉ trả lời.

“Đại khái...??”

“Đại khái đi, thế giới này không có ai biết rằng thế giới mà mình sống có phải là thế giới thật mà không phải một cảnh trong mơ của người khác hay không. Nếu biết chân tướng... Nếu là giả, có lẽ tín niệm cũng sẽ sụp đổ giống như ngươi mất.” Hứa Chỉ trả lời.

Có lẽ thế giới là một cái lồng giam, bên ngoài lồng giam cũng là lồng giam.

Caroline lắng nghe, trầm mặc trong chốc lát, “Ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hơn hai mươi.” Hứa Chỉ trực tiếp trả lời, “Như thế nào, coi trọng ta, muốn thân cận ta? Đúng lúc nhà của ta còn thiếu một hầu gái.”

“Ngài biết ta chưa từng có ý nghĩ gì trên phương diện này.”

Caroline bỗng nhiên cười ra tiếng, không biết nên khóc hay cười, “Hơn hai mươi... Đây là đơn vị tính toán cổ đại gì vậy? Hơn hai mươi kỷ nguyên? Hay là gì đó? Ta cảm thấy tuổi tác của chúng ta chênh lệch quá lớn, ta sống hơn hai đời cũng mới hơn 300 tuổi.”

“Hơn 300 là Thần linh cao cấp đã rất lợi hại rồi.” Hứa Chỉ cười một chút, giơ trà sữa lên, “Tuổi của chúng ta đúng là có chênh lệch rất lớn.”

Caroline cũng giơ trà sữa lên, chạm ly một chút, “Vậy ngươi phải mất mấy ngàn năm mới có thể đi đến trình độ này sao? Ta tin tưởng người Ishdar chúng ta phát triển rất nhanh, nhưng chúng ta bị hủy diệt cũng rất mau.”

“Ừm... Đại khái khoảng hai tháng.” Hứa Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Phụt!

Caroline nhịn không được lần thứ hai cười ra tiếng, “Đây lại là đơn vị tính toán gì vậy? Đúng là một nền văn minh thượng cổ kỳ quái, ta thậm chí còn có chút mong đợi.”

Nàng buông ly xuống, bức họa này có chút kỳ quái. Hai Thần linh siêu cổ đại, hai người giữ mộ cho nền văn minh cổ đại đang ngồi trong đống phế tích, uống trà sữa, cũng không phải là uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn có chút quái đản và ấu trĩ.

-----

Bình Luận (0)
Comment