Nàng nhìn thanh niên mi thanh mục tú khoác trường bào Vu sư trước mắt này, cười khổ một chút, “Thật đúng là khiến người bội phục, ta không thể thong dong như vậy được, cảm tạ ngài đã đánh thức ta...”
Làm một người giữ mộ văn minh, thứ mà nàng phải đối mặt chính là cô tịch vĩnh hằng, nhưng có thể biểu hiện ra nhẹ nhàng và thản nhiên như thế cũng không phải là dễ, cô độc là sự sợ hãi lớn nhất của mỗi một sinh mệnh.
Hứa Chỉ nghĩ một lúc, trực tiếp cười nói, “Kỳ thật, nửa đời trước ngươi đều cống hiến cho văn minh và khoa học, hiện tại cảm thấy mất mát cũng là đương nhiên. Nhưng trong cuộc sống rất nhiều thời điểm cũng không phải là chỉ có theo đuổi duy nhất, ngoài nó ra còn có rất nhiều thứ thú vị... Nửa đời trước của ngươi trước đã kết thúc, nửa cuộc sống sau này thì vẫn còn, có thể xuất phát một lần nữa, theo đuổi mộng tưởng lớn hơn. Có một câu nói như vầy.... cầu mong nửa đời sau sẽ trở về là thiếu niên.”
Caroline nghe một câu này, đôi mắt lập tức sáng lên, nhìn thẳng vào Thần linh đang ngồi đối diện.
Hứa Chỉ bị ánh mắt lửa nóng của nàng nhìn đến cứng ngắc, “Đây là câu nói của nền văn minh khác.”
Không thể không nói, những câu nói trên Trái Đất vẫn luôn mang theo ưu nhã ý cảnh. Người Ishdar đã mất đi quá nhiều trong lĩnh vực văn học , bọn họ phát triển quá nhanh, hơn nữa chỉ chuyên tâm vào lãng mạn máy móc, cho nên nội tình văn hóa không đủ sâu.
“Một nền văn minh khác?” Caroline nghĩ một lúc, cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên đứng lên, khom lưng xuống, làm ra một cái lễ mời của người Ishdar, “Ngài có thể khiêu vũ không?”
Hứa Chỉ giật mình.
“Ta cũng sẽ không, nhưng không phải ngài nói là muốn nếm thử thứ mới mẻ sao? Văn minh đã hủy diệt, một người độc thân như ta có lẽ nên thử làm một nữ hài bình thường, có vẻ đây sẽ một thể nghiệm mới lạ.... Kỹ năng vũ đạo này có thể viết ở trong đầu, ta sẽ đem số liệu truyền cho ngươi.” Nàng bỏ chiếc ô đỏ tươi xuống.
Xung quanh vang lên tiếng nhạc âm dịu, biến thành một cái sân nhảy, có một đôi nam nữ ôm nhau nhảy múa, nơi xa có một người mặc âu phục màu đen đang đánh dương cầm.
“Thần linh tiên sinh, có thể mời ngài nhảy một điệu được không?” Nàng vươn bàn tay thon dài ra.
Hứa Chỉ không có cự tuyệt, đứng lên, nắm tay tiến vào sàn nhảy.
Nữ đế Saukura trong mấy năm nay cùng với việc trở nên mạnh mẽ thì dung mạo cũng đang lặng lẽ đến gần với Caroline năm đó. Mái tóc dài màu vàng loá mắt, đường cong mê người, còn có đôi mắt màu đỏ sậm thâm thúy, mang đến cảm giác anh khí mười phần.
Kỹ thuật truyền thần thức quả thực khiến cho người ta phải kinh ngạc cảm thán. Hơn nữa cảnh giới của hai người còn cực cao, dù cho chưa từng nhảy qua nhưng trong nháy mắt đã có thể dẫm lên những bước nhảy cực kỳ ưu nhã, qua lại đi lại, không khí có vẻ có chút ái muội.
“Hiện tại có thể nói cho ta biết người khổng lồ đụng vào chúng ta trong chân không năm đó rốt cuộc là ai hay không?” Caroline cười một chút, vừa nhảy vừa tiếp tục nói chuyện phiếm.
Xôn xao!
Từng lá đỏ lá rơi xuống.
Nơi xa là một nghệ sĩ dương cầm và một đôi nam nữ đang nhảy múa.
Hai người nhảy múa qua đám hoa tươi nở rộ trong phế tích, đi qua những con ma thú uy vũ cao ngất, nhìn có vẻ có chút ưu nhã và lãng mạn khác thường, “Thần linh siêu cổ đại, ta còn có một vấn đề lớn nhất, đó là đối với hai người giữ mộ văn minh chúng ta thì bọn họ đều như là ở trong mộng, là một đoạn hồi ức của chúng ta.... Mà chúng ta có phải cũng như là một giấc mộng của những người khác hay không?”
“Có lẽ là vậy.”
Hứa Chỉ cũng không có trả lời, ưu nhã bước tới, dưới chân là một đống lá vàng rụng, “Có lẽ, người khổng lồ kia là Thần Sáng Thế, chúng ta đều đang ở trong mộng của hắn. Ai mà biết được có phải là mỗi một lần hắn mở mắt và nhắm mắt đều chính là lúc một kỷ nguyên ra đời và hủy diệt hay không?”
“Nhân sinh là một giấc mộng, vẫn phải tiếp tục.” Nàng giật mình, cười rộ lên, tựa hồ đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma, “Cảm ơn ngươi đã đến, nhưng ta vẫn muốn ngủ say, thời đại này không thuộc về chúng ta, con đường của ta đang ở trong mộng.... Một thế giới mới tinh ở trong mộng đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, trống trải, có lẽ đến lúc đó, có thể chân chính hiểu rõ về chân tướng của thế giới. Ta hy vọng trong tương lai, ngươi có thể mang ta xem chân không một lần nữa.”
Hứa Chỉ cười mà không trả lời, lại nói về chuyện khác.
Caroline dần dựa vào thật gần, cơ hồ là dán tại một chỗ mà nói chuyện, có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại của đối phương, cùng bước nhảy ưu nhã, nàng phát ra mùi hương tự nhiên rất dễ chịu. Có lẽ lúc này nàng đang chờ mong sẽ xảy ra chút gì đó, thậm chí gương mặt mỹ lệ còn trở nên có chút khẩn trương, gương mặt và cổ nhiễm màu đỏ ửng như hoa hồng.
Hứa Chỉ nói, “Ta phải đi.”
Nữ đế Sakura lộ ra một tia mất mát, do dự một lát, ánh mắt có chút gợn sóng mờ mịt, đang khiêu vũ bỗng nhiên dán ở bên tai hắn nói, “Ngươi không cảm thấy lúc này ta rất nhỏ yếu, rất có cơ hội sao? Giống như là những nữ hài bình thường thất tình say rượu trong quán bar vậy, chỉ cần một chút lời ngon tiếng ngọt, một câu an ủi là có thể có một cuộc gặp gỡ tình cờ.”
“Nghĩ tới.” Hứa Chỉ nghiêm túc trả lời.
“Đó là do mị lực của ta không đủ sao?” Nàng có chút mất mát.
Hứa Chỉ lắc đầu, “Toàn bộ nam sinh Ishdar đều đã từng coi ngươi là nữ thần trong mộng. Ngươi rất mỹ lệ, nhưng nữ hoàng đại nhân anh khí và gan phách, sát phạt và quyết đoán, mới là lý do khiến bọn họ động tâm.”
Nữ đế Sakura giật mình, “Ngươi hẳn là biết, người có tính cách giống ta sẽ rất ít khi có cơ hội nguyện ý hưởng thụ cuộc sống bình thường của một nữ hài. Trong tương lai, ngươi sẽ không thể tìm thấy lúc này, ta sẽ một lần nữa giương buồm xuất phát, tiếp tục theo đuổi mộng tưởng của ta, ngươi có lẽ sẽ hối hận.”
Hứa Chỉ nhìn về phía phế tích nơi xa, “Nhưng ngươi không yêu ta, chỉ là muốn ta.”
Nàng lập tức ngẩn ra, đôi mắt màu đỏ rượu trừng lớn.
Phốc!!!
Caroline lập tức cười đến không đứng thẳng nổi, phong tình vạn chủng, áp lực lúc trước đã hoàn toàn tiêu tán.
Nàng ưu nhã lui về phía sau hai bước, cầm lấy chiếc ô màu đỏ, đứng ở cửa tiệm cũ nát, cười sang sảng: “Ngươi thật không giống như là một Thần linh cổ đại chút nào, ta hy vọng có thể cùng ngươi tiêu sái, tương lai cũng sẽ như vậy, dù cho trải qua chuyện gì vẫn duy trì được sơ tâm dũng cảm của mình.... Nửa đời sau trở về là thiếu niên như trước.”
“Đi thôi.” Hứa Chỉ nhìn về phía nàng.
Hứa Chỉ là người thông minh, Caroline cũng là người thông minh.
Caroline biết những gì mà Thần linh siêu cổ đại này nói đều là muốn giúp nàng thả lỏng, thoát khỏi bóng ma khi nền văn minh hủy diệt để đi về tương lai.
Hứa Chỉ cũng biết rõ lúc này Caroline đang mờ mịt, nghĩ đến một đêm phóng túng, hưởng thụ tình yêu người thường, muốn thử thể nghiệm một ngày làm nữ tử bình thường. Mà điều này... có lẽ tương lai sẽ không còn có, bởi vì nàng chỉ là tạm dừng, vĩnh viễn sẽ không thể trở thành nữ hài bình thường.
Dù cho sẽ có hồi ức tốt đẹp, thì nàng cũng sẽ không dừng lại vì bất kỳ kẻ nào, dù cho làm một người giữ mộ cho thời đại trước, nàng cũng muốn vì toàn bộ văn minh mà tiếp tục bước tới, cho dù là ở trong ký ức.
“Thần linh siêu cổ đại đúng là một người tốt không giậu đổ bìm leo. Ngài vẫn luôn thần bí mông lung, không thể đoán được, cảm ơn ngài đã khai đạo.”
Caroline bỗng nhiên nhìn phế tích phía xa, sải bước rời đi, bước đi lại trở nên kiên định lần nữa, cười nói:
“Ta trở về an nghỉ, có việc gì có thể đánh thức ta, có lẽ.... đây mới là chân chính là một ngày thú vị, nguyên nhân chính là một điệu nhảy ưu nhã mà không phải là hồi ức sôi nổi, như thế thì dư vị... mới càng đáng giá.”
-----