Rắc!
Tấm gương trên bầu trời đã không còn bị khống chế, liền lập tức đóng lại. Chúng sinh trên đại địa lập tức không còn nhìn thấy hình ảnh cuộc tập kích đại hội bàn đào nữa, không khỏi ồ lên một mảnh!
Đây chính là thiếu sót không thể sửa của đám quái đản này.
Bọn họ chung quy lại cũng không phải là sinh linh, mà là quy tắc được hội tụ từ tưởng niệm của chúng sinh, cho dù có tư tưởng, có hành động thì đó cũng là hành vi mà chúng sinh giao cho....
“Ngươi rất thông minh, vô cùng thông minh.”
Hắn dạy cho Lâm Hồng Phượng, bỗng nhiên nhìn về phía đoàn người chiến đấu nơi xa, nhìn năm Thiên Đế mà mình mang đến đang chém giết, bỗng có chút chua xót, “Ta đã làm hết sức, nhưng chúng ta đối đầu các ngươi, chung quy lại vẫn ở vào thế yếu.... Kỳ tích, lấy yếu thắng mạnh cũng không phải có thể dễ dàng tạo nên như vậy.”
Nội tình của tam giới đã mấy ngàn năm, một người đứng đầu luôn là tồn tại vĩnh hằng đối với hậu thế, có thể lũng đoạn thế gian. Bọn họ muốn quật khởi hay tác động vào cũng đều rất khó!
Bách Hiểu Sinh lấy một Thần linh, năm Thiên Đế, tổng cộng là bảy tồn tại, muốn khuấy động đại hội bàn đào của tam giới, muốn tự mình chống cự lại lực lượng lớn gấp mấy chục lần, gấp trăm lần thì gần như là không có khả năng.
Những người đứng đầu tam giới đều là người có trí tuệ trác tuyệt, tuy rằng bị bọn họ lén đánh một cái, trở tay không kịp, nhưng rất nhanh thôi sẽ tìm ra đối sách. Bách Hiểu Sinh hắn rất nhanh thôi cũng sẽ bị thăm dò ra quy tắc của mình, rồi bị nhắm vào, sau đó là bị chế phục áp chế như mấy Thiên Đế kia.
Lúc này, ngay cả Bách Hiểu Sinh hắn cũng không khỏi khen một câu lợi hại đối với cách ứng đối của người này.
“Con đường truyền bá sợ hãi của các ngươi đã đóng lại, các ngươi thua.” Lâm Hồng Phượng nhàn nhạt nói, “Quân cờ trong tay ngươi lại có thể làm được đến mức này, nháo đến lớn như vậy, cũng quá không thể tưởng tượng rồi.”
Bách Hiểu Sinh bỗng nhiên hỏi lại, “Chúng sinh không nhìn thấy tình hình hiện tại của đại hội bàn đào. Nhưng mà, bọn họ không nhìn thấy thì sẽ không sợ hãi sao?”
Hắn giải đề, cầm giấy bút không ngừng viết, là một đống con số phương trình chi chít, nó yêu cầu độ tính toán rất khủng bố. Hắn cũng lẩm bẩm tự nói,
“Sợ hãi của con người là sợ hãi đối với những thứ không biết. Bọn họ hiện tại không hiểu được tình huống của đại hội bàn đào, có lẽ sẽ thêm sợ hãi hơn....
Giống như trong đêm đen, nhìn không thấy bóng ma màu đen, mông lung, mới là khủng bố nhất. Bọn họ nhịn không được sẽ nghĩ đến những chuyện không tốt, Thiên Giới bị tập kích, có thể thắng sao? Chúng ta có phải là sắp phải chết hay không? Thanh Đằng Địa Mẫu có lẽ đã bị ám sát? Thiên Đạo, Minh Thổ Đại Đế, những tồn tại cổ xưa kia đã chết rồi sao? Nhìn không rõ, chúng ta cũng rất sợ hãi!”
Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho sắc mặt của Lâm Hồng Phượng càng trầm xuống.
Bách Hiểu Sinh trước sau vẫn luôn rất bình tĩnh, “Ngươi phải biết rằng, nỗi sợ hãi của con người so với sự sùng bái thì lại càng dễ đạt được.”
“Ai biết được?” Gương mặt Lâm Hồng Phượng hiện lên vẻ tươi cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại nhanh chóng hiện lên một tia sầu lo khó thấy, lại cười nói, “Ngươi hiện tại đã bị kiềm chế, không bằng chúng ta tán gẫu một chút?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Mục đích của ngươi là gì?”
“Võ Đế đại nhân xinh đẹp, ngươi đã không thể trao đổi đồng giá nữa rồi. Ta cũng sẽ không bị cưỡng chế trả lời nữa.”
Dừng một chút lúc, Bách Hiểu Sinh cũng cười rộ lên,
“Nhưng ta cũng sẽ trả lời vấn đề của ngươi. Mục tiêu của chúng ta là thống trị thế giới, thành lập một Thiên Đình mới - Tà tộc, mở ra kỷ nguyên Tà Thần, ta sẽ là Nguyên Tà Chân Quân Thiên Đế.
Thống trị thế gian, chỉ cần chúng sinh đọc tên của ta, sợ ta thì ta sẽ bất lão bất hủ.
Ta cũng sẽ đại xá thiên hạ, sẽ không giết chết bất kỳ người đứng đầu tam giới nào của các ngươi bao gồm: Thục Sơn, Hoàng đế Đại Chu, Giáo hội tín ngưỡng của Ma giới. Ta sẽ giam giữ bọn họ, giống như các ngươi đã giam giữ 3000 yêu ma, thành lập Trấn Thần Tháp, trấn áp chư thần cổ xưa!”
“Ngươi rõ ràng sắp thua, lại còn có thể bình tĩnh đĩnh đạc mà nói về tương lai thành công của mình như vậy....” Lâm Hồng Phượng cười cười, cũng không phủ nhận, “Các ngươi không giết được hương hỏa của Thiên Đế là bởi vì không thể giết chế Chính Thần thiện lương. Khi con người tuyệt vọng thì trong lòng cũng sẽ hy vọng có anh hùng giáng xuống từ trên trời, cứu vớt bọn họ.... Nó cũng giống như tà niệm của các ngươi, chỉ có thể trấn áp...
Còn không giết những tồn tại Thiên Đế như chúng ta là bởi vì chỉ những cường giả chúng ta mới có thể cung cấp lượng hương hỏa lớn cho các ngươi. Một vị Thiên Đế căm hận, sợ hãi, tuyệt vọng ...bị giam giữ ở trong lao ngục thì năng lượng sẽ nhiều hơn nhiều so với ngàn vạn phàm nhân.”
“Thông minh! Đúng là thông minh!”
Bách Hiểu Sinh vỗ tay mà cười, lớn tiếng tán thưởng, “Nói chuyện với người thông minh đúng là rất thú vị! Không hổ là người sáng lập nên thế lực cung Võ Thần to lớn trong trăm năm này, tầm nhìn và trí tuệ đều khiến người ra phải tán thưởng.... Thần tộc, Tà tộc là hai mặt trái phải, không ai có thể giết chết ai, nhưng lại là kẻ thù không đội trời chung. Cầm tinh khiến cho chúng ta không thể chung sống hoà bình, chỉ có thể trấn áp đối phương....
Chúng ta sẽ tiếp nhận hương hỏa của Chính Thần, thống trị tam giới, với lại hương hỏa Tà Thần cũng sẽ không giết chết bất kỳ một phàm nhân nào cả...
Đây là tầm nhìn xa của Địa Mẫu nương nương vĩ đại.
Bất kể thời đại sau này do ai thống trị, thiện ác chính tà thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến phàm nhân chúng sinh. Bản thân Địa Mẫu nương nương.... các ngươi cũng là một trong những chúng sinh, cho dù chiến bại, ta cũng sẽ không giết chết các ngươi, bởi vì các ngươi có thể cung cấp hương hỏa cho chúng ta.”
“Chúng sinh sao?”
Lâm Hồng Phượng cảm thán một hơi.
Hắn nghe được sự kính nể phát ra từ nội tâm của Bách Hiểu Sinh. Hắn vô cùng kính nể vị Địa Mẫu nương nương đã tạo nên bọn hắn này.
Trận chém giết phía xa vẫn còn đang tiếp tục, nàng lại hỏi, “Vậy ngươi muốn thành lập một thế giới như thế nào?”
“Các ngươi muốn thành lập một thế giới hạnh phúc đầm ấm, thu thập sùng bái và thiện niệm, chúng ta đương nhiên là làm trái lại, thu thập sự sợ hãi...” Bách Hiểu Sinh nghiêm túc nghĩ một lát rồi trả lời: “Tuy rằng ta sẽ không giết chết phàm nhân, nhưng đây sẽ là một thể tràn ngập tuyệt vọng, bất lực, máu tươi kinh tủng.”
Hắn duỗi tay ra, Lâm Hồng Phượng thấy được tương lai của một thế giới.
Toàn bộ quy tắc đều bị thay đổi, không có Mặt Trời Mặt Trăng, không trung như được trải lên một bức tranh sơn dầu màu đậm với đủ loại hình vẽ màu đen khổng lồ, phảng phất là bức tranh sơn dầu Sao Trời của Van Gogh. Bầu trời vặn vẹo đến hỗn loạn, Mặt Trăng, Mặt Trời đều bị bóp méo như thể nó là được vẽ thêm trên bầu trời.
Thôn làng trên đại địa đều là một đống đổ nát, đỏ sậm, hủ bại. Trong núi sâu chính là yêu ma quỷ quái khủng bố, đầu trâu mặt ngựa, khắp nơi đều có yêu ma quỷ quái. Đây là một thế giới quỷ quái đáng sợ.
Sắc mặt của Lâm Hồng Phượng hiện lên một tia sợ hãi.
-----